Chương 30: (Vô Đề)

Cô hoàn toàn không hay biết gì về chuyện có người đang âm thầm tính kế mình, thật sự là bởi tuần vừa rồi xảy ra quá nhiều chuyện thăng trầm khiến cô không còn tâm trí nào để để ý tới.

Tối thứ Sáu, Lâm Chất đang ở phòng đọc sách nhỏ trên tầng hai kèm bài cho Hành Hành. Cô tiện tay cầm một quyển sách nằm nghiêng trên ghế sofa, giữa âm thanh sột soạt lật trang, cậu thiếu gia ngồi bàn học bên kia đã gật gù buồn ngủ.

"Chưa làm xong thì đừng hòng được ngủ nhé." Cô lật thêm một trang, ngẩng đầu nhìn cậu nhóc.

Cậu thẳng lưng cầm bút viết mấy dòng lấy lệ, rồi lại buông vai, đầu cúi rũ xuống.

Mười phút sau, Lâm Chất đặt sách xuống bước đến phía sau cậu, thấy cậu đang gục đầu lên bàn ngủ ngon lành.

Cô nhẹ nhàng rút tập đề dưới tay cậu ra, liếc mắt xem qua. Có lẽ nhờ bài giảng của Hứa Nặc hiệu quả, lần này cậu nhóc tiến bộ rõ rệt, số câu sai giảm đi nhiều.

"Ừm, khá đấy." Lâm Chất gật đầu khen.

Nghe tiếng động, cậu thiếu niên mơ màng ngồi dậy, ngó quanh rồi ngẩng đầu nhìn Lâm Chất, nũng nịu nói: "Cô nhỏ ơi, con buồn ngủ quá..."

"Ban ngày cũng ngủ, ban đêm cũng ngủ, thế thì lúc nào mới học bài hả?" Lâm Chất trách yêu.

Hành Hành ngáp dài, vươn vai than thở: "Bây giờ học sinh tiểu học khổ lắm đó, cô không hiểu tình hình thị trường bây giờ đâu."

Lâm Chất cốc nhẹ lên đầu cậu nhóc, nói: "Bộ Giáo dục bảo giảm tải chứ không phải để em không chịu gánh vác gì cả. Ngoan, làm nốt bài đi, cô xuống nấu cháo cho ăn."

"Con muốn ăn cháo thịt cua!" Cậu lập tức phấn chấn trở lại.

"Muộn thế này rồi cô biết đi đâu kiếm cua cho con chứ, nghe lời đi, mai đợi dì Lý ra chợ mua về rồi cô nấu cho." Lâm Chất vỗ vỗ vai cậu nhóc.

"Thôi được, vậy tạm chấp nhận vậy." Cậu chu môi phụng phịu, đúng là thiếu gia khó chiều.

Lâm Chất cố nhịn cười, đóng cửa xuống lầu.

Vừa vo gạo xong điện thoại đã reo lên. Tai cô hơi ửng đỏ, không cần đoán cũng biết là ai gọi.

"Đang làm gì đấy em?"

Lâm Chất bật bếp, nói: "Nấu cháo cho thiếu gia nhà chúng ta ăn."

Nhiếp Chính Quân khẽ hừ một tiếng: "Cái mặt nó đúng là không nhỏ nhỉ."

Lâm Chất bật cười khe khẽ: "Ừ, cũng khá to đấy."

"Em đang nấu cháo gì thế?" Anh truy hỏi.

"Cháo sơn dược táo đỏ."

"Thằng nhóc đó chắc chắn không thích ăn, anh cũng vậy." Giọng anh trầm xuống.

Lâm Chất cầm điện thoại bằng một tay, tựa lưng vào tường bếp, mỉm cười nói: "Em đâu có mời anh ăn, sao anh tự tưởng bở vậy?"

Ngòi bút trong tay anh khựng lại, rồi nói: "Xem ra anh đi công tác lâu quá, có người sắp trèo nóc nhà rồi."

Một tràng cười trong vắt vang lên như gió thổi qua chuông gió, tiếng trong trẻo ấy khiến người ta khó mà quên được. Tai anh ngứa ngáy như có ai đang nhẹ nhàng thổi vào đó.

"Anh sẽ về vào ngày kia."

"Vậy thì sao? Định áp dụng gia pháp à?" Lâm Chất đặt gạo nếp vào nồi, vặn lửa nhỏ lại.

Anh hạ giọng, nói: "Gia pháp thì không cần, nhưng có thể cân nhắc các hình thức xử phạt khác."

Tay cô trượt một cái, củ sơn dược rơi "tõm" xuống nồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!