Biệt thự của Nhiếp Chính Quân cách đại trạch khoảng mười phút đi xe. Dù không có vị trí đắc địa như đại trạch nhưng nghe nói phong thủy cực tốt, được coi là "tụ bảo bồn", từng mời thầy phong thủy đến xem.
Lâm Chất không muốn làm phiền tài xế, cô thong thả đi bộ tới. Bảo vệ đứng gác trước cổng vừa thấy cô liền lập tức mở cổng đón vào.
"Anh cả có ở nhà không?" Lâm Chất mỉm cười hỏi.
Bảo vệ trả lời: "Tiên sinh ra ngoài từ sớm rồi, chắc tối mới về. Lâm tiểu thư đến tìm tiên sinh ạ?"
"Không, tôi không tìm anh ấy." Cô chính là canh đúng lúc anh không có nhà mới dám đến mà, có người mặt lạnh như anh ở đó thì cô sao dám lại gần Hành Hành chứ?
Lúc này, học sinh Nhiếp Thiệu Hành đang luyện chữ trong thư phòng. Những ngày không phải đến trường, cậu đều dậy rất sớm vì một quy định sắt đá của Nhiếp Chính Quân: trong nhà tuyệt đối không chấp nhận ai ngủ nướng.
Tiếng gõ cửa vang lên cốc cốc cốc, Nhiếp Thiệu Hành chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ hô một tiếng "Vào đi."
Lâm Chất đứng ở cửa, mỉm cười, dáng người cao ráo chắn luôn ánh sáng từ ngoài hắt vào.
Nhiếp Thiệu Hằng ngẩng đầu lên một cách bực dọc, sau đó sửng sốt hét to: "Cô nhỏ!"
"Cháu đón cô như vậy đấy à?" Lâm Chất dang tay ra.
Nhiếp Thiệu Hành như một con khỉ nhỏ, ném ngay cây bút lông sang một bên, bật người khỏi ghế, nhảy vèo tới ôm lấy cô một cái thật chặt.
"Cô nhỏ, cuối cùng cô cũng đến cứu cháu rồi!"
Lâm Chất bật cười, từ lúc nào mà cô trở thành đội cứu hỏa thế này? Sao ai gặp cô cũng kêu cứu thế?
"Nghe nói cháu bị phạt vì đánh nhau hả?"
Nhiếp Thiệu Hành oan ức kêu lên: "Đám nhóc đó mắng cháu là đứa không mẹ, cháu tức quá mới đánh lại thôi! Cô đi nói với ba cháu đi, cháu không cố ý đánh người ta nhập viện đâu!"
Cậu nhóc mười tuổi, vóc dáng cao ráo tuấn tú, có vài phần bóng dáng của ba, nhưng nhiều hơn là vẻ sáng sủa hoạt bát.
Lâm Chất vỗ vai cậu, nói: "Làm sai thì bị phạt là chuyện đương nhiên, là nam tử hán thì phải biết dũng cảm gánh trách nhiệm."
Nhiếp Thiệu Hành nhướng mày, nghi ngờ hỏi: "Cô nhỏ, có phải cô uống gió bên Tây nhiều quá rồi nên không quen với tình hình Trung Quốc đúng không?"
"Gì cơ?" Lâm Chất ngơ ngác.
"Tất nhiên là trong nhà phải có người đánh thì cũng cần người khuyên chứ! Một mình ba cháu phạt cháu, cháu đáng thương biết bao, cứ bị phạt hoài mà không ai xin cho cháu, thật thảm quá mà."
Một người đánh, một người can có lẽ là chuyện thường thấy trong nhiều gia đình. Nhưng cô và Hành Hành đều không có một gia đình trọn vẹn. Ba mẹ cô đã mất từ lâu, còn Hành Hành thì chưa bao giờ được gặp mẹ. Cùng là những đứa trẻ thiếu vắng tình thân, họ vốn đã "đồng bệnh tương lân".
"Cháu còn mấy ngày nữa mới được "thả"?" Lâm Chất dò hỏi.
Nhiếp Thiệu Hành giơ hai ngón tay: "Hai ngày, ba cháu nói một giây cũng không được thiếu."
"Ờ…" Lâm Chất đang định gọi điện thì khựng lại. Trong nhà này, uy quyền của phụ huynh không dễ gì thách thức.
"Cô mau nghĩ cách cứu cháu đi!" Nhiếp Chính Quân phạt cậu không cho đi học, bắt luyện mấy trò tu tâm dưỡng tính cả ngày, cậu sắp buồn phát điên rồi.
Thấy cô định rút lui, Nhiếp Thiệu Hành vội giật lấy điện thoại gọi thẳng, nhưng vừa kết nối thì lại ném ngay về cho cô như cầm cục than nóng.
"Cô nhỏ, vì cháu, cố lên..."
"Alô?" Giọng trầm bên kia vang lên.
Lâm Chất nhắm mắt, can đảm đối mặt: "Alo, anh cả?"
"Ừ, có chuyện gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!