Luôn có những thi sĩ đang yêu nói rằng hạnh phúc giống như sao băng lướt ngang bầu trời, rực rỡ nhưng chóng tàn. Nhưng Lâm Chất lại nghĩ, hạnh phúc giống như một ngôi sao cố định, chỉ cần tôi nhìn thấy nó, tôi sẽ mãi mãi khắc ghi trong tim.
Chỉ tiếc rằng lòng người chẳng bằng trời định. Vừa mới cảm nhận được dư vị ngọt ngào của tình yêu song phương, thì Nhiếp Chính Quân đã phải bay sang châu Âu công tác một tuần.
Anh gọi điện bảo cô dọn về biệt thự, tiện thể trông nom Hành Hành.
"Được thôi."
"Sao đồng ý nhanh vậy?" Anh mỉm cười, lật sang một trang văn kiện.
Lâm Chất bước đến trước bức tường kính, khóe môi cố kìm mà vẫn cong lên rạng rỡ: "Ừm, em nhớ Hành Hành rồi, hơn nửa tháng rồi chưa gặp thằng bé."
Nhiếp Chính Quân khẽ cười, ký tên bay bướm lên văn bản, nói: "Vậy thì tiện thể cho em một cơ hội bồi dưỡng tình cảm với nó."
"Em sẽ trân trọng cơ hội này." Cô cười híp mắt đáp lại.
Nhiếp Chính Quân đậy nắp bút, nói: "Chỉ có một điều, đừng ngủ chung giường với nó nữa, thằng bé lớn rồi."
"Khụ khụ…" Lâm Chất vừa uống một ngụm nước, lập tức bị sặc cứng nơi cổ họng.
"Nghe rõ chưa?"
"A… nghe rồi." Mặt cô đỏ bừng, tay cầm ly nước khẽ run lên.
Căn dặn thêm mấy câu, anh cúp máy. Cả hai vốn không giỏi biểu đạt bằng lờ nên cuộc trò chuyện giữa họ thường ngắn gọn súc tích, khiến người ngoài khó lòng tưởng tượng rằng đầu dây bên kia là người yêu của mình.
Chỉ có Lâm Chất mới biết nhịp tim cô lúc này đã vượt quá giới hạn bình thường, đến nỗi khó thở.
Cùng lúc đó, Nhiếp Chính Khôn không làm ầm ĩ chuyện nội gián mà âm thầm giăng bẫy, lấy lý do làm việc không hiệu quả để sa thải người đó. AG đang đứng giữa tâm bão, tuyệt đối không thể để bên ngoài nhìn thấy sơ suất trong khâu quản lý. Để giữ hình ảnh tốt đẹp anh thậm chí còn đích thân ký khoản tiền bồi thường hợp đồng.
Lâm Chất là người thấu hiểu, thấy Nhiếp Chính Khôn kín tiếng với nội bộ công ty thì càng không tiết lộ nửa lời. Chỉ là không biết Dịch Thành biết chuyện rồi có tức giận không, ồ, chắc chắn là có. Lâm Chất nhấp một ngụm cà phê, khóe môi khẽ cong.
Nhận lệnh của đại trưởng bối nên Lâm Chất tạm thời dọn về biệt thự, người vui mừng nhất chính là cậu nhóc Nhiếp Thiệu Hành.
"Cô nhỏ ơi, kỳ thi giữa kỳ của con tiến bộ vượt bậc đó, ha ha ha ha!" Thằng bé chống tay lên hông ngồi trên vali của cô, y như một con công đang đòi khoe đuôi.
Lâm Chất nhận lấy đôi dép từ người hầu đưa, thay vào rồi cười nói: "Giỏi lắm, cô nhỏ tự hào về con."
"Không có phần thưởng gì à?" Thằng bé rướn cổ ra hỏi.
Lâm Chất xắn tay áo lên, nói: "Ừm, cô đích thân vào bếp nấu món ngon thưởng con, được không?"
"Vậy con muốn ăn sườn kho, tôm sú, thịt thỏ cay và bò nấu chua nhé!" Một hơi chọn liền bốn món mặn, chẳng vấp chút nào.
"Được, cô sẽ nấu hết cho con ăn." Lâm Chất vỗ nhẹ lên đầu nó, người hầu cười rồi đỡ cậu chủ nhỏ đứng dậy, đem hành lý của cô đưa lên phòng.
Dì Lý từ bếp đi ra, liền ngăn lại: "Cô Lâm, không thể chiều cậu chủ như vậy được đâu, dạo này cậu ấy chẳng chịu ăn rau, thế là không được!"
"Dì Lý, sao dì lại phá chuyện tốt của con vậy!" Hành Hành lập tức chạy tới, nhíu mày bất mãn.
"Cậu chủ, không phải tôi muốn làm người xấu, là ông nhà có dặn chế độ ăn của cậu phải cân bằng dinh dưỡng." Dì Lý nghiêm túc nói.
Lâm Chất đặt tay lên vai cậu bé: "Vậy thì con chọn hai món thôi nhé."
Cậu bé bĩu môi, vốn không hay cãi lời cô nhỏ, chỉ lầu bầu: "Vậy cô chọn hai món đi."
Lâm Chất xoa mái tóc ngắn cứng của cậu, dịu dàng nói: "Ngày mai cô nấu nốt hai món còn lại, đừng buồn nhé."
"Dạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!