Tối hôm đó, vì có hẹn với bạn gái nên Nhị thiếu gia Nhếp Chính Khôn rời đi trước. Chỉ còn lại Nhiếp Chính Quân và Lâm Chất. Anh khẽ ho một tiếng, cô xách túi chuẩn bị đi ra ngoài.
"Đứng lại."
Tay cô đang mở cửa chợt khựng lại, chân như bị đóng đinh tại chỗ không thể nhúc nhích.
Nhiếp Chính Quân đứng dậy, đưa tay giữ cửa lại, nói: "Ăn gì trước đã, anh đưa em đi."
"Không cần, em tự về ăn." Lâm Chất lạnh lùng đáp lại. Vốn dĩ muốn tỏ ra bình thản, nhưng cuối cùng vẫn là cố quá nên thành gượng gạo.
Anh buông tay, cửa "cạch" một tiếng khép lại. Đôi môi anh mím chặt thành một đường thẳng cứng cỏi, gật đầu: "Được thôi, vậy ngồi xuống chúng ta nói chuyện."
Lâm Chất suy nghĩ chốc lát, cuối cùng không cưỡng lại được cám dỗ ấy, xoay người bước trở lại.
"Anh muốn nói gì?" Cô đặt túi xuống, ngồi xuống ghế sofa.
Nhiếp Chính Quân nhìn cô, khẽ thở dài bất đắc dĩ.
"Thật sự không biết phải làm gì với em nữa." Anh nói.
Trái tim Lâm Chất mềm nhũn, vừa chua xót vừa đau đớn. Anh vốn chẳng làm gì sai, là cô tự mình đơn phương, tự ý vượt ranh giới, nói chính xác ra lỗi là ở cô mới đúng.
"Cô bé, hình như em đã hiểu lầm tôi rồi."
Lâm Chất lắc đầu, giọng nghẹn ngào: "Không có, em không hiểu lầm gì cả."
"Thật sao?" Anh bật cười, nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt dịu dàng như một thước phim quay chậm chứa đầy tình ý: "Nếu vậy, em biết rồi chứ, rằng tôi… thích em."
Lâm Chất nuốt nước bọt, không bị lời đường mật làm cho lay động, nhưng bàn tay đặt trên tay vịn ghế vẫn khẽ siết lại, cô cúi đầu, đôi mắt long lanh: "Là kiểu thích nào? Giống như giữa anh em sao?"
Nhiếp Chính Quân nhướng mày, gương mặt vốn cương nghị giờ như được gió xuân phủ lên một tầng dịu dàng: "Là kiểu một người đàn ông dành cho một người phụ nữ."
Lúc này, Lâm Chất mới ngẩng đầu nhìn anh, đối diện với ánh mắt sâu thẳm đầy ẩn ý ấy. Hai người nhìn nhau chừng năm giây, rồi cô đứng dậy, bước tới.
Chống tay lên sofa, cô cúi người nhìn vào giữa đôi lông mày anh.
"Vậy thì hôn em một cái đi, kiểu của đàn ông hôn phụ nữ ấy."
Nhiếp Chính Quân nhướn mày như muốn hỏi tại sao.
"Em không yên tâm," Lâm Chất nhìn anh, ánh mắt mờ mịt như đang tìm kiếm một sự thật, "Dựa theo cách anh làm việc, em nghĩ... anh chỉ đang cố vớt vát lại chút lòng tự trọng mà em đánh mất tối qua."
Anh không hôn cô. Ngược lại, anh kéo cô vào lòng để cô ngồi lên đùi mình.
Tay cô va vào ngực anh, lập tức bị bao phủ bởi hơi thở mạnh mẽ của anh.
Thình thịch, thình thịch… nhịp tim như một vũ công lạc điệu, cô chưa từng gần anh đến mức này.
"Còn nhớ hồi em mới vào tiểu học không? Hôm đó em không làm được bài tập, bò lên đùi tôi, nhìn tôi cầu cứu bằng ánh mắt như thế này." Anh cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, đưa tay khẽ chạm vào chóp mũi cô, nói: "Vừa mơ hồ lại vừa bất lực."
Lâm Chất chống tay lên vai anh, ánh mắt vô hồn, cô hỏi: "Vậy anh đẩy em ra... là vì vẫn không thể vượt qua được rào cản tâm lý kia sao?"
"Đúng vậy, tôi luôn coi em là cô bé của tôi."
Vai Lâm Chất chùng xuống, thất vọng, buồn bã, hụt hẫng… mọi tính từ diễn tả cảm xúc tiêu cực đều không đủ để nói lên cảm giác trong lòng cô lúc này.
Dáng vẻ cô lúc ấy thật sự đáng thương, như một chú nai con lạc đường, khiến tất cả những lăn tăn trong lòng anh như tan chảy thành một vũng nước, mặc kệ trôi theo cô. Một tay anh vòng qua eo cô, tay còn lại nâng cằm cô lên không hề do dự mà cúi xuống hôn.
Một giọt nước mắt tan vào môi anh, anh mỉm cười, ôm lấy cô, hôn cô trong vòng tay mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!