Sau khi tan làm, Lâm Chất ngoái đầu nhìn lại tòa cao ốc, tầng 23 vẫn sáng đèn rực rỡ. Công ty nước ngoài mới nổi kia đã trở thành đối thủ cạnh tranh đáng gờm, e là bọn họ đang thức trắng đêm để chỉnh sửa phương án.
Cô bước xuống bậc thang, vừa ngẩng đầu đã thấy người đàn ông đứng tựa vào chiếc xe thể thao phía đối diện.
Gió đêm nhè nhẹ thổi qua, mái tóc lòa xòa trước trán cô bay phất phơ, cô đứng đó, ngẩn người ra.
Trình Tiềm tháo kính râm, bước tới: "Ánh mắt với vẻ mặt này, nói đi, lại đang nghĩ đến người đàn ông nào ngoài tôi đấy?"
Lâm Chất khẽ cong khóe môi, cúi đầu bước xuống bậc thang cuối cùng, nói: "Sao hôm nay cậu lại rảnh rỗi đến tìm tôi?"
"Tìm được một nhà hàng Ý khá ổn, dẫn cậu đi thử." Anh đong đưa kính râm, nhàn nhã đáp.
Lâm Chất gật đầu. Vào lúc này cô cũng chẳng muốn ở một mình, có người bên cạnh dù chỉ để thêm chút hơi người cũng tốt.
"Chấp nhận lời mời của cậu rồi, đi thôi."
"Cái kiểu nói chuyện này khiến tôi nghe như đang hạ giá chính mình vậy." Trình Tiềm đưa tay mở cửa xe cho cô.
Lâm Chất đáp: "Cậu hoàn toàn có thể không ví mình là món đồ."
"Tôi không phải là thứ gì à?" Trình Tiềm thắt dây an toàn, đầu đầy dấu hỏi.
Lâm Chất nhịn cười: "Ừ, anh là một thứ... Lái xe đi."
"Mắng ai đấy?!"
Phong cách của cậu ấm Trình luôn không tệ. Lâm Chất ngồi trong nhà hàng yên tĩnh, ánh nến lung linh thắp lên một bầu không khí mập mờ. Cô đảo mắt nhìn quanh, gần như toàn là các cặp đôi.
Cô cúi đầu chọn món, không chú ý đến đôi nam nữ đang tiến lại gần từ phía đối diện.
"Lâm Chất."
Âm điệu và giọng nói quen thuộc khiến tay cô run lên, ngẩng đầu nhìn, bên cạnh anh còn có một người phụ nữ xinh đẹp.
"Anh cả." Lâm Chất gập thực đơn lại, đứng dậy, nở nụ cười vừa như trào phúng vừa như lãnh đạm.
Người phụ nữ đi cùng Nhiếp Chính Quân nhướng mày nhìn cô, ánh mắt mang theo soi xét, đánh giá và nhiều hơn cả là địch ý.
"Vị này là?" Ánh mắt anh đảo sang phía Trình Tiềm.
"Bạn thân của em, Trình Tiềm." Lâm Chất đáp, rồi giới thiệu với Trình Tiềm: "Đây là anh cả tôi."
Nhiếp Chính Quân đưa tay ra: "Tôi là Nhiếp Chính Quân, chào anh."
Trình Tiềm hơi nhướng mày, liếc nhìn Lâm Chất, rồi cũng đưa tay bắt: "Ngưỡng mộ đã lâu, chào anh."
"Không làm phiền hai người dùng bữa nữa." Nhiếp Chính Quân rút tay lại, đút vào túi quần. Anh cao lớn, thân hình tạo thành một bóng đen phủ xuống đầu Lâm Chất.
Anh quay sang dặn cô: "Uống ít rượu thôi, lát nữa bảo tài xế đưa em về."
"Vâng." Lâm Chất ngoan ngoãn đáp lời.
Anh dẫn bạn gái rời đi, Trình Tiềm chống cằm nhìn cô.
"Nhìn gì? Thấy náo nhiệt lắm hả?" Lâm Chất cúi vai, chớp mắt nhìn anh một cái.
Trình Tiềm nói: "Tôi muốn phỏng vấn tâm trạng hiện tại của cậu."
"Phức tạp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!