Ba người ngồi trong phòng bao, Lâm Chất chịu trách nhiệm chuyện trò cùng giáo viên, còn Hành Hành thì mải mê chơi điện thoại.
"Xin lỗi, tôi ra nhà vệ sinh một lát." Giáo viên đứng dậy nói.
"Cô cứ tự nhiên."
Đợi giáo viên ra ngoài, Hành Hành nghiêng đầu hỏi Lâm Chất: "Cô nói xem, ba con có đến không?"
"Đừng hỏi cô, cô cũng không biết nữa." Lâm Chất cúi đầu, giọng có phần ủ rũ.
"Vậy… cô có bị đuổi khỏi nhà không?"
Lâm Chất liếc nhìn cậu, chỉ thấy Hành Hành cười hì hì: "Con chỉ hỏi chơi thôi mà. Cô không sợ mất lòng ông ấy thì sau này con có làm gì cũng nhẹ tênh rồi."
"Tại sao?"
"Cô nói ra được mấy lời làm mất mặt ba con như thế, sau này con có sai cỡ nào so với vậy cũng chẳng đáng gì."
"Bạn học Nhiếp Thiệu Hành, làm ơn nghiêm túc một chút được không?" Lâm Chất xoa trán nói.
"Con đang nghiêm túc đấy chứ!" Hành Hành ưỡn ngực ngẩng đầu, chiều cao có vẻ sắp vượt cả Lâm Chất.
Cửa lớn bị đẩy ra, một người đàn ông khoác áo xuất hiện ở ngưỡng cửa.
Hai người đang ngồi lập tức đứng dậy, tỏ ý "kính trọng".
"Chân con còn đang đau mà." Lâm Chất đỡ Hành Hành ngồi xuống, tiện thể che giấu sự lúng túng của mình.
Nhiếp Chính Quân bước vào, giọng trầm: "Không phải mời cô giáo ăn cơm sao? Giáo viên đâu rồi?"
Giáo viên đứng ở cửa có chút ngần ngại không dám bước vào, Lâm Chất đứng lên giới thiệu: "Đây là anh trai tôi, ba của Hành Hành. Đây là cô giáo chủ nhiệm của em ấy, cô Hồ."
"Chào cô, tôi là ba của Nhiếp Thiệu Hành." Nhiếp Chính Quân đứng dậy, bắt tay cô Hồ.
Cô Hồ có vẻ hơi căng thẳng, vì hình như đã từng thấy người đàn ông này trên tin tức. Quay sang nhìn bạn học Nhiếp Thiệu Hành, thì thấy cậu đang ngẩng đầu nói chuyện món ăn với cô của mình.
"Chào anh." Cô Hồ bắt tay một cách cứng nhắc rồi ngồi xuống.
Lâm Chất cảm thấy đã là mình gọi người đến, thì bầu không khí ngượng ngập này cũng phải do mình chủ động phá vỡ. Cô lấy hết can đảm, mỉm cười hỏi anh trai: "Vẫn chưa gọi món, anh gọi nhé?"
Anh nhướn mày: "Để cô Hồ gọi đi." Rồi đẩy thực đơn sang phía cô giáo.
"Tôi chưa từng đến đây, hay là mọi người gọi đi." Cô Hồ xua tay, tỏ vẻ khách sáo.
Nhiếp Thiệu Hành không khách khí, cầm luôn thực đơn: "Ai cũng không gọi thì để con gọi nhé?"
Lâm Chất giật lại thực đơn, đưa lại cho Nhiếp Chính Quân, hai tay cung kính dâng lên.
Anh liếc một cái, nói: "Gọi mấy món em thích đi."
Lâm Chất thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu chọn món một cách nghiêm túc.
Để bầu không khí không quá gượng gạo, cô Hồ chủ động trao đổi với Nhiếp Chính Quân về vấn đề học tập của bạn học Nhiếp Thiệu Hành, đồng thời đưa ra một số hướng cải thiện.
Nhiếp Chính Quân lắng nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng còn gật đầu tỏ ý đồng tình.
Lâm Chất và Hành Hành ngồi một bên, vừa chọn món vừa quan sát tình hình bên kia, thấy không khí cũng ổn thì cả hai đều thở phào. Một người thì mừng vì chắc không bị ăn mắng, người kia thì vui vì thoát được một kiếp nạn.
Bữa tối kết thúc trong bầu không khí hòa thuận. Nhiếp Chính Quân bảo tài xế đưa cô Hồ về, còn Lâm Chất thì phụ trách đưa hai cha con họ về biệt thự.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!