Chương 24: (Vô Đề)

Sau bữa tối, Phùng Quyên Quyên tiễn Hứa Nặc xuống núi.

"Này Hứa Nặc, sao cậu không nói với tớ là cậu làm gia sư cho Hành Hành vậy?" Phùng Quyên Quyên vừa đi vừa hỏi.

Hứa Nặc cười thoải mái, đáp: "Thì sợ làm không tốt bị đuổi việc, đến lúc đó lại khiến cậu mất mặt đấy!"

"Vớ vẩn." Phùng Quyên Quyên khẽ cong khóe môi.

"Chuyện nhà cậu giải quyết thế nào rồi? Anh Nhiếp chịu giúp không?" Hứa Nặc hỏi.

Nhắc đến đây, Phùng Quyên Quyên có phần buồn bã, hàng mi dài run run, trông như thất vọng. Cô nói: "Cũng là người một nhà, nhưng bác cả hình như không có ý định giúp bọn tớ."

"Sao lại thế được? Anh Nhiếp đâu phải người như vậy chứ?"

"Không biết nữa, dù sao thì mẹ tớ nói vậy mà." Phùng Quyên Quyên cúi mặt, giọng nặng trĩu.

Hứa Nặc vỗ nhẹ vai cô, nói: "Chắc là có hiểu lầm gì ở đây thôi, anh Nhiếp mà tớ quen không phải kiểu người như vậy."

Phùng Quyên Quyên nhìn cô với vẻ nửa cười nửa không, nói: "Cậu mới tiếp xúc với bác tớ mấy lần mà đã nói được những lời như vậy rồi à?"

Hứa Nặc đỏ mặt, nói: "Có những người, chỉ cần nhìn một lần là có thể tin tưởng được."

Phùng Quyên Quyên nghiêng đầu nhìn cô, "Hứa Nặc à, có phải cậu có ý gì với bác tớ không đấy?"

Hứa Nặc ho nhẹ một tiếng, "Nói mấy chuyện này làm gì, đi đi đi!"

"Không đúng!" Phùng Quyên Quyên kéo tay cô lại, quan sát vẻ mặt cô, "Phản ứng này của cậu, rõ ràng không giống kiểu không có gì."

Hứa Nặc dậm chân, "Trời ơi, sao cậu cứ phải hỏi tới cùng thế hả? Thích một người giỏi giang chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?"

"Thích ấy à? Tớ thấy là có tình ý rồi thì đúng hơn!" Phùng Quyên Quyên cười thấu hiểu.

Dù có tính cách sôi nổi đến đâu, thì cô cũng chỉ là một cô gái đôi mươi, lúc này cũng xấu hổ cắn nhẹ môi dưới. Cô khoác tay Phùng Quyên Quyên, bước đi, nói:

"Dù thế nào thì cậu cũng phải giữ bí mật cho tớ đó!"

"Thế tớ được lợi gì nào?"

"Nếu tớ thành công... cậu nghĩ xem cậu sẽ không được lợi gì à?" Cô gái nở nụ cười rạng rỡ như thể cả bầu trời đều nằm gọn trong tay, tràn đầy tự tin.

Phùng Quyên Quyên nghĩ bụng, nếu Hứa Nặc thật sự thành công thì khủng hoảng nhà mình chẳng phải cũng sẽ được giải quyết dễ dàng ư? Bác cả không nể mặt mẹ, chẳng lẽ lại không động lòng trước tình yêu?

Cô nghiêng đầu nhìn Hứa Nặc: cao ráo xinh đẹp, tự nhiên hào sảng, đặc biệt là khi cười lúm đồng tiền sâu hai bên má có sức lan tỏa khiến người khác khó mà cưỡng lại, bảo sao các nam sinh trong trường lại mê cô đến thế.

Xem ra chuyện này chẳng có gì xấu cả, đúng không?

"Yên tâm đi, cậu là chị em tốt của tớ, sao tớ có thể không giúp cậu chứ!" Phùng Quyên Quyên khẽ cười, khoác tay cô đi về phía bãi đỗ xe.

Lâm Chất và Nhiếp Thiệu Kỳ đứng trước cửa sổ kính sát đất, nhìn hai bóng dáng mỗi lúc một xa. Nhiếp Thiệu Kỳ nói: "Cô Hứa Nặc này, nhìn cũng khá giống cô đấy."

"Thật à?" Lâm Chất nhướng mày, nhàn nhạt đáp.

"Nhưng khí chất thì không giống lắm. Hồi nãy ở trong nhà còn thấy giống bảy phần, giờ nhìn cách đi đứng, lại không giống nữa rồi." Nhiếp Thiệu Kỳ chống cằm, phân tích đầy nghiêm túc.

Lâm Chất đưa tay khẽ chạm vào kính, nói: "Cô cũng nên về rồi."

"Ở lại đây tối nay không được sao?" Nhiếp Thiệu Kỳ thử níu kéo.

"Mai cô phải đi làm, chỗ này cách công ty xa, nhỡ tắc đường thì muộn mất." Lâm Chất bước ra sảnh, mặc áo khoác, nhận lấy túi xách từ tay người giúp việc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!