Gần đây Lâm Chất nhận thấy thái độ của đồng nghiệp dành cho mình có chút kỳ lạ. Trước kia nhờ có Vương Thiến Chi làm cầu nối nên mọi người vẫn còn trêu đùa với cô vài câu, nhưng từ sau lần xảy ra chuyện đó ngay cả Vương Thiến Chi cũng trở nên xa cách, dường như chỉ còn lại sự khách sáo.
Dù khoảng cách ấy khiến Lâm Chất cảm thấy rất dễ chịu, cô vẫn hiểu rằng có lẽ mình thực sự gặp vấn đề trong việc xử lý các mối quan hệ.
Nhưng dù thế nào đi nữa, chỉ cần mọi người có thể phối hợp tốt trong công việc, không ai kéo chân ai, như vậy với Lâm Chất đã là quá đủ rồi.
__
Chiếc điện thoại trên bàn rung lên một cái, có tin nhắn đến.
Cô liếc nhìn, rồi xóa đi.
Lưu Lâm Thanh đi ngang qua chỗ Lâm Chất, vì tâm trạng không tốt nên vô tình va phải chân ghế của cô.
"Đi chậm chút." Lâm Chất nói.
Lưu Lâm Thanh gượng cười, "Xin lỗi nhé."
"Cậu sao vậy? Sếp mắng cậu à?" Hạ Thắng xoay ghế, trượt đến trước mặt họ.
Sắc mặt Lưu Lâm Thanh trông rất khó coi, anh nói: "Còn khó chịu hơn bị mắng, ông ấy bảo tôi đi công tác."
"Công tác á?" Vương Thiến Chi tò mò hỏi. Từ khi vào AG đến nay, họ vẫn chưa từng có ai được cử đi công tác.
"Đi đâu thế?" Hạ Thắng hỏi.
"Thâm Quyến." Lưu Lâm Thanh cúi đầu ngồi trở lại chỗ mình, nói tiếp: "Tuần sau là sinh nhật bạn gái tôi, tôi vốn định sẽ cầu hôn trong buổi tiệc sinh nhật của cô ấy…"
Mọi người đồng loạt xuýt xoa, bắt đầu bày tỏ sự đồng cảm.
Lâm Chất nghiêng đầu: "Tôi có thể đi thay cậu."
Lưu Lâm Thanh lập tức ngẩng đầu lên, mừng rỡ hỏi: "Thật á? Cậu chịu giúp tôi à?"
Lâm Chất gật đầu, dùng bút chỉ về phía văn phòng của sếp: "Nếu cậu đồng ý, tôi có thể vào xin ngay bây giờ."
Lưu Lâm Thanh gãi đầu, hơi ngại ngùng: "Thế này có làm phiền cậu quá không? Một cô gái mà đi công tác thì cũng không tiện lắm…"
"Không sao đâu, tôi cũng thích đi đây đi đó." Lâm Chất đáp.
Vương Thiến Chi bĩu môi, kéo Hạ Thắng về lại chỗ ngồi.
Lưu Lâm Thanh chắp tay như lạy: "Vậy lần này trông cậy vào cậu rồi. Lần sau tôi có làm trâu làm ngựa cũng phải trả ơn."
Lâm Chất mỉm cười, đứng dậy đi về phía văn phòng sếp.
Năng lực làm việc của Lâm Chất vượt trội hơn hẳn so với người khác, để cô đi chuyến này thì đảm bảo không có gì sai sót. Trước đây sếp không tính đến cô cũng chỉ vì cô là con gái, dù nói là nam nữ bình đẳng nhưng khi sắp xếp các chuyến đi công tác họ vẫn ưu tiên nam giới hơn.
"Vậy thì cô liên hệ với Giám đốc Vương bên bộ phận thị trường, rồi cùng họ đến Thâm Quyến."
"Vâng, thưa sếp." Lâm Chất gật đầu, rồi rời khỏi văn phòng.
Lần này là chuyến đi kiểm toán cuối năm cho chi nhánh Thâm Quyến, khối lượng công việc rất lớn, thời gian công tác cũng khá dài. Lâm Chất thu xếp hành lý xong thì gọi điện cho Thiệu Kỳ, báo rằng tuần tới khỏi cần đến nhà cô ăn chực nữa.
Có lẽ Thiệu Kỳ vẫn đang vật lộn với "ý trung nhân định mệnh" của mình, nên chỉ vội vàng ừ một tiếng rồi cúp máy. Lâm Chất lắc đầu, kéo vali đi về phía thang máy.
___
"Cô Lâm, cô ra ngoài đấy à?" Một cô dì trung niên đứng trước cửa thang máy cười hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!