Dưới danh nghĩa chức hội trưởng thương hội kia lẽ ra Nhiếp Chính Quân đã rút lui từ lâu, vậy mà mỗi lần thương hội tổ chức sự kiện nhà họ Nhiếp vẫn luôn là đơn vị đứng đầu. Điều này thật sự khiến người ta thấy thú vị.
Lâm Chất vốn có phần nghi ngờ về cách ăn mặc của mình hôm nay, bởi cô nhớ rõ nhị ca từng nói là buổi tụ hội ngoài trời tổ chức tại sân golf, mà diện mạo như hiện giờ rõ ràng không hợp chút nào.
Nhưng người hầu lại bảo với cô rằng địa điểm tổ chức được thay đổi vào phút chót, vẫn quay về khách sạn như những lần trước.
Cô ngồi ở sảnh nghỉ phía sau, cầm Kindle lướt qua vài trang sách. Tiếng giày cao gót cộc cộc cộc vang lên từ xa, khí thế muốn người khác không chú ý cũng khó, đến mức Lâm Chất không thể không ngẩng đầu lên.
"Đến lâu chưa?" Người phụ nữ trước mặt tuỳ ý chọn một chiếc sofa, nghiêng người ngồi xuống, toàn thân toát lên vẻ quyến rũ.
Cô ấy tên là Ngô Quỳ, bạn gái của Nhiếp Chính Khôn, cũng là mối hoạ trong lòng tiểu thư Nhiếp Thiệu Kỳ.
"Hôm nay cô thật xinh đẹp." Ngô Quỳ khen ngợi bằng một giọng rất chân thành.
Lời khen từ một đại mỹ nhân vốn dĩ đã rất có trọng lượng. Lâm Chất mỉm cười, nhẹ nhàng đón nhận:
"Ngô tiểu thư vốn dĩ đã diễm lệ vô song, tôi ăn nói vụng về, nhất thời chẳng nghĩ ra được lời khen nào hay hơn."
Khoé miệng Ngô Quỳ khẽ cong lên:
"Chỉ cần cô cháu gái bảo bối của cô không có mặt, tôi lúc nào cũng giữ được vẻ rực rỡ như thế này!"
Lâm Chất hơi nhướn mày, không đáp lại.
Ngô Quỳ đưa mắt nhìn xung quanh, cất giọng có chút chán nản:
"Tưởng lần này có trò gì mới, hoá ra vẫn y như cũ, thật chẳng có gì thú vị."
Nếu là Nhiếp Thiệu Kỳ ở đây, nhất định đã đáp trả ngay rồi. Nhưng Lâm Chất không phải người thích đôi co, chỉ gật đầu đứng dậy tỏ ý xin phép rời đi.
"Cô đi đâu vậy? Bỏ tôi lại một mình thật là buồn chết được."
Lâm Chất cười khẽ:
"Tôi đến một lúc rồi mà vẫn chưa chào anh cả, cô muốn đi cùng không?"
Ngô Quỳ khoát tay:
"Miễn đi. Tôi với anh cả nhà họ Nhiếp không hợp vía."
Lâm Chất nhẹ nhàng thoát thân, nhưng vừa ra khỏi hang cọp lại lập tức rơi vào hang sói bất cẩn một chút liền va phải người quen.
Dịch Thành mặc một bộ vest xanh lam đậm, thắt cà vạt Windsor màu đen, dáng người thẳng tắp, đứng đó trò chuyện khẽ khàng với người bên cạnh, nụ cười nhàn nhạt, khí chất vô cùng cuốn hút.
Anh vừa xoay đầu, ánh mắt lập tức bắt gặp Lâm Chất, cô còn chưa kịp quay người đã bị anh nhìn trúng.
Thua người không thua khí thế, cô âm thầm thu lại bước chân định rút lui, giữ vững nụ cười đứng nguyên tại chỗ.
"Dịch tổng, vậy tôi không làm phiền nữa, xin phép đi trước, hai người cứ tiếp tục trò chuyện."
Dịch Thành gật đầu:
"Trần tổng đi thong thả."
Lâm Chất xách túi nhỏ, tao nhã đứng trước mặt anh, không kiêu căng cũng không khiếp sợ, điềm tĩnh và tự tin.
"Giảo Giảo, sao mỗi lần gặp tôi em đều trong trạng thái căng cứng vậy?" Dịch Thành bước đến, giọng trầm ổn, trong mắt có một tia vui mừng khó giấu.
Lâm Chất bĩu môi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!