Chương 2: (Vô Đề)

Về đến biệt thự nhà họ Nhiếp, Lâm Chất mang theo quà cáp đến xin lỗi hai vị trưởng bối, vì vừa về nước đã gây ra một chuyện ầm ĩ thế này cô thực sự cảm thấy có lỗi, mong chú và dì có thể tha thứ cho mình.

"Ôi trời, con bé này, có gì mà phải xin lỗi chứ!" Lê Vân, đương gia chủ mẫu của nhà họ Nhiếp, vừa cười vừa vỗ tay cô, thở dài:

"Chỉ cần con bình an trở về là tốt rồi, con bé Thiệu Kỳ kia có tông hỏng thêm vài cái xe cũng chẳng sao cả!"

"Bà lại nói chuyện kiểu gì thế hả! Con nhóc Thiệu Kỳ đâu rồi? Tôi phải dạy dỗ nó mới được!"

Ông cụ Nhiếp khí thế vẫn còn lẫm liệt, chống gậy gõ cồm cộp xuống sàn.

Đúng lúc đó, Nhiếp Chính Khôn dẫn con gái về, rất sảng khoái giao cô con gái "gây chuyện" cho ông nội xử lý, còn tuyên bố: muốn đánh mắng gì cũng được!

"Aaa! Cô nhỏ cứu cháu với!" Nhiếp Thiệu Kỳ kêu gào thảm thiết.

Lâm Chất chỉ có thể nhìn cô gái nhỏ bằng ánh mắt cảm thông, lực bất tòng tâm.

"Còn dám gọi cô nhỏ à? Nếu không phải con đi đón nó mà không chịu lái xe cho đàng hoàng, thì cô nhỏ của con có bị đưa thẳng vào bệnh viện ngay khi vừa về nước không hả?" ông cụ chống gậy mắng.

"Người ta tông cháu mà…" Nhiếp Thiệu Kỳ ấm ức.

"Còn cãi hả? Cứ ba ngày là con lại gây chuyện một lần! Đưa chìa khóa xe và bằng lái đây! Ông giữ!"

"Aaaaa! Khôngggg! Ông ơi đừng mà!" Thiệu Kỳ hoảng hốt kêu lên.

"Con thấy như vậy tốt đấy." Nhiếp Chính Quân từ cầu thang đi xuống, đã thay bộ đồ thường ngày nhưng vẫn mang vẻ nghiêm nghị. Anh hiếm khi bày tỏ quan điểm, nhưng lần này lại tán đồng với ông cụ.

"Chú cả…" Nhiếp Thiệu Kỳ tuyệt vọng. Nếu ông nội còn có thể làm nũng một chút thì chú cả… thôi xong rồi, đời này xem như không còn duyên với xe nữa.

Lâm Chất thầm thở dài thay Thiệu Kỳ, một khi anh cả lên tiếng thì đúng là không còn đường lùi.

"Hành Hành đâu rồi? Con chưa được gặp nó nữa!" Lâm Chất khéo léo đổi chủ đề, phá vỡ không khí căng thẳng này.

Lê Vân khẽ lắc đầu ra hiệu cho cô im lặng.

Lâm Chất không hiểu, quay sang nhìn anh cả.

Anh đáp ngắn gọn: "Trước đó đánh nhau trong trường, đang bị phạt cấm túc."

"Dạ?" Lâm Chất bật thốt, vội hỏi, "Nó có bị thương không ạ?"

Nhiếp Chính Quân lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị:

"Nó sai thì điều đầu tiên cần làm là sửa sai, chứ không phải lo nó có bị thương không. Em mang thái độ này đến gặp nó, chỉ khiến nó càng trở nên hư hỏng hơn thôi."

"Sẽ không đâu, bình thường Hành Hành rất ngoan mà…" Lâm Chất cố gắng biện hộ, nhưng dưới ánh mắt của anh, giọng cô càng lúc càng nhỏ, rồi đành im lặng.

"Ăn cơm! Còn đứng đây làm gì!" Ông cụ đập gậy rồi chống tay sau lưng bước vào phòng ăn.

Lê Vân vỗ tay Lâm Chất, hai người cùng đi vào, bà dịu dàng nói:

"Đừng trách anh con nghiêm quá. Mấy đứa nhỏ bây giờ đứa nào cũng vô kỷ luật, con xem trên báo đó, mấy đứa con nhà giàu bị nuông chiều đến hư hỏng đầy ra. Dì chỉ sợ Hành Hành cũng vậy."

Lâm Chất khoác tay bà, cười nói:

"Hành Hành tuy tính cách có phần ngỗ nghịch nhưng tâm tính lại rất tốt, điều này con dám đảm bảo. Chỉ là anh cả quá lạnh nhạt với nó, xảy ra chuyện thì ngay lập tức cấm túc mà không chịu trò chuyện hay lắng nghe gì cả. Con thấy đây là do anh ấy làm bố nhưng thất trách đấy nha."

Lê Vân phì cười, nhìn cô:

"Con sang Mỹ mấy năm mà mở mang đầu óc ra phết, còn dám chỉ trích cả anh con nữa cơ đấy!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!