Chương 19: (Vô Đề)

Lâm Chất phải khâu tám mũi trên đầu. Khi Nhiếp Thiệu Kỳ đến thăm, cô ấy cảm thán:

"Lần này đúng là đầu óc có vấn đề thật rồi…"

Lâm Chất: "…"

Cô còn chưa kịp nói gì thì Hành Hành đã đẩy cửa bước vào, tay ôm đồ: "Cô nhỏ, cô đỡ hơn chút nào chưa ạ?"

"Đỡ nhanh thế sao được, ít nhất cũng phải nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng đấy." Nhiếp Thiệu Kỳ nói, ánh mắt dừng lại trên đống đồ trong tay cậu bé rồi bật cười, "Cậu thiếu gia, cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi mấy thứ con gái này cơ chứ!"

Cô cười hả hê, nhưng Hành Hành không hề giận, cậu bước đến bên giường, đặt đồ vào lòng Lâm Chất: "Cô nhỏ, cô từ từ chơi nhé, chơi chán rồi cháu mua cái mới cho."

Lâm Chất ôm đống hình dán, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

"Cặp dì cháu quý hóa, đúng là thú vị…" Nhiếp Thiệu Kỳ đứng bên cạnh vỗ tay, tán dương một cách chân thành "hai nhân vật xuất sắc" này.

Buổi chiều, Nhiếp Chính Quân đến thăm cô. Anh thấy cô ngồi một mình trên giường đang loay hoay với một đống… hình dán.

"Đây là sở thích mới hử?" Anh ngồi xuống chiếc ghế bên giường.

Chiếc ghế quá nhỏ, không hề phù hợp với vóc dáng cao lớn của anh. Ấy vậy mà chỉ là một chiếc ghế gỗ đen bình thường, anh ngồi lên lại khiến nó có dáng dấp như một chiếc thái sư ỷ (*ghế bành truyền thống của Trung Quốc), khiến Lâm Chất không thể không khâm phục.

Cô nói: "Anh à, anh không thấy mấy người trên hình dán này rất giống anh sao?"

Nhiếp Chính Quân không muốn trả lời câu hỏi ngây ngô như thế, nhưng Lâm Chất đã xé hình dán ra đưa cho anh xem. Bất đắc dĩ, anh đành nhận lấy, giả vờ xem rất nghiêm túc.

"Nói thật, chẳng giống chút nào." Anh đáp.

Lâm Chấtnhận lại tấm hình, gật đầu: "Anh nói vậy em cũng thấy không giống thật."

Nhiếp Chính Quân nhìn lớp băng trắng quấn quanh đầu cô, hỏi:

"Còn đau không?"

"Đau một chút, nhưng chóng mặt nhiều hơn." Cô thành thật đáp.

"Sao lại ngã đến nỗi ra nông nỗi này?" Nhiếp Chính Quân thật sự không hiểu, bèn hỏi tiếp,

"Em ngủ ở phòng nào?"

"Chính là phòng anh từng ngủ ấy." Lâm Chất đáp, "Em bị cảm nên đầu choáng váng, không cẩn thận ngã xuống thôi."

Nhiếp Chính Quân gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Mãi đến khi Lâm Chất trở về căn hộ của mình, cô mới hiểu ánh mắt suy nghĩ lúc ấy của anh có ý gì.

Vết thương của cô không nặng lắm, bác sĩ trong nhà cũng có thể thay thuốc, nên Nhiếp Chính Quân quyết định đưa cô xuất viện. Lâm Chất có phần tiếc nuối.

"Mới ở có hai ngày mà đã không nỡ rời đi rồi à?" Nhiếp Chính Quân ngồi ở hàng ghế sau cùng cô, thấy cô cứ lưu luyến nhìn cổng bệnh viện, anh không nhịn được hỏi.

"Ừm, em khá thích mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện." Cô rất hiếm khi nói mình thích thứ gì, nhưng với mùi thuốc sát trùng thì đúng là có chút yêu thích thật.

Trong xe bỗng chìm vào im lặng. Mãi đến khi thư ký Trần hỏi về buổi tiệc thương hội hai ngày tới, bầu không khí mới được phá vỡ.

"Ngày mai em không cần đi." Nhiếp Chính Quân nói.

Lâm Chất quay đầu nhìn anh:

"Anh nói em hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!