Chương 17: (Vô Đề)

Gần đây, Lâm Chất cảm thấy Vương Thiến Chi trở nên xa cách với mình, có lẽ vì lần trước cô ấy giúp đỡ công việc nhưng lại bị mắng oan, từ đó không còn thân thiết như trước.

Thỉnh thoảng cô kể với Lưu Ly, Lưu Ly lại khuyên: "Không phải ai cũng có thể làm bạn với cậu, cậu phải quen với việc bị người khác không thích."

"Cậu nghĩ tớ không quen sao?" Lâm Chất hơi ngạc nhiên hỏi. Từ nhỏ đến lớn điều duy nhất cô không quen có lẽ là người khác chủ động thân thiết với mình. Giống như Lưu Ly hồi đại học vậy, sự nhiệt tình ban đầu của cô ấy khiến Lâm Chất thấy khó chịu.

"Vậy thì cậu cứ phát huy bản lĩnh như trước, cứ là chính mình." Lưu Ly đáp.

Lâm Chất nói: "Tớ rất thích có không gian tự do, nhưng công việc buộc tớ phải chủ động tiếp xúc với họ. Có lẽ Vương Thiến Chi vẫn còn khúc mắc với tớ, nhưng… tớ không biết phải giải thích thế nào với cô ấy."

"Giải thích gì chứ, mặc kệ cô ta đi. Đã không cùng đường thì có cố cũng vô ích."

Thật vậy sao? Cô chống cằm, thẫn thờ suy nghĩ.

Tiếng chuông điện thoại reo lên dồn dập kéo cô trở lại thực tại.

"Alo?"

"Cô Chất, cô phải lập tức quay về một chuyến." Là quản gia của nhà họ Nhiếp, ông Trần gọi đến, giọng nói có vẻ nghiêm trọng.

"Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Có một người đàn ông tự xưng là chú của cô đến thăm, lão gia và phu nhân đang tiếp ông ấy ở phòng tiếp khách phía tây. Nếu công việc không gấp thì cô nên về ngay đi."

Lâm Chất cầm túi xách vội vàng đi về phía văn phòng giám đốc, xin nghỉ tạm một lát rồi trực tiếp xuống hầm xe tầng trệt.

Vương Thiến Chi vừa xoay cây bút trong tay vừa quay đầu hỏi Hạ Thắng bên cạnh: "Cô ấy xin nghỉ lần thứ mấy rồi vậy?"

Hạ Thắng thò đầu ra khỏi màn hình máy tính: "Lần đầu tiên trong tháng này."

"Nhưng hôm nay mới mười tây thôi đó."

Lưu Lâm Thanh ôm xấp tài liệu đi tới, nhìn vị trí của Lâm Chất rồi hỏi: "Cô ấy đâu rồi? Tớ cần bàn giao lại công việc đang làm."

"Người ta lại xin nghỉ rồi đấy!" Vương Thiến Chi trượt ghế trở về bàn mình, nói một cách giễu cợt.

Lưu Lâm Thanh nhìn thoáng qua văn phòng giám đốc, rồi đặt xấp tài liệu lên bàn làm việc của Lâm Chất.

Vừa ngồi vào xe, Lâm Chất đã thấy chiếc Bentley quen thuộc bật đèn xi

-nhan lướt qua trước mặt mình.

"Anh hai, anh cũng nhận được cuộc gọi rồi à?" Cô vừa khởi động xe vừa gọi cho Nhiếp Chính Khôn.

"Ừ, Anh cả chắc cũng sẽ về. Em đừng lo, chúng ta đã cử người đi điều tra về người "chú" bất ngờ xuất hiện này rồi." Nhiếp Chính Khôn trấn an.

"Vâng, em sẽ giữ bình tĩnh." Cô hít sâu một hơi rồi cúp máy.

Sự xuất hiện bất ngờ của người chú khiến cả nhà họ Nhiếp rối như tơ vò. Bao nhiêu năm không liên lạc, vì sao lại chọn đúng thời điểm này để xuất hiện?

Nhiếp Chính Quân là người đầu tiên về đến biệt thự, lúc ấy lão gia và lão phu nhân đã trò chuyện với vị "chú" kia hơn một tiếng đồng hồ.

Người "chú" đó có phong thái bất phàm, dáng vẻ tuấn tú nho nhã, nét mặt mơ hồ có vài phần giống Lâm Chất. Mọi người không dám vội vàng kết luận điều gì, cho đến khi quản gia thông báo đại thiếu gia đã về…

Nhiếp Chính Quân vốn đã mang khí thế áp đảo, đàn ông bình thường đứng trước mặt anh ta thường hoặc tự ti, hoặc thầm ngưỡng mộ. Người khéo che giấu hơn thì sẽ âm thầm so đo. Nhưng vị "chú" kia thì không giống vậy. Ánh mắt ông ta nhìn Nhiếp Chính Quân đầy tán thưởng, nụ cười hòa nhã, thái độ lễ độ mà không hèn kém, tiến lui có chừng mực.

Chỉ trong một ánh mắt chạm nhau, cả hai đã nhìn ra được không ít điều.

"Chào ông Mộc, hân hạnh được gặp." Nhiếp Chính Quân chủ động đưa tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!