Chương 15: (Vô Đề)

Bữa cơm ngày mười lăm hàng tháng là quy tắc sắt đá không thể thay đổi của nhà họ Nhiếp. Vì dám phá vỡ nguyên tắc này, cô nàng Nhiếp Thiệu Kỳ lập tức bị ông cụ nhà họ Nhiếp ra lệnh khóa thẻ tín dụng.

"Bao lâu ạ?" Hành Hành ngồi bên cạnh cười cợt, không giấu nổi vẻ hả hê.

"Cụ thể thế nào thì để ba nó quyết định, nhưng nhất định phải thi hành." Ông cụ ngồi nghiêm trang ở vị trí chủ tọa, giọng dứt khoát.

Nhiếp Chính Quân nói: "Ba à, cứ mỗi lần làm sai lại khóa thẻ tín dụng, hình thức trừng phạt này không ổn. Con gái là phải nuôi trong nhung lụa, nếu luôn phải sống trong cảm giác có thể bị tước đoạt quyền tài chính bất cứ lúc nào thì sau này rất dễ vì tiền mà đi lầm đường."

Nhiếp Chính Khôn cũng đồng tình: "Từ nhỏ Thiệu Kỳ đã sống dư dả, nếu cứ trừng phạt bằng cách này nó sẽ sinh tâm phản nghịch."

Ông cụ nhìn hai người: "Vậy các cậu có cách nào hay hơn không?"

"Cấm túc đi." Nhiếp Chính Quân thản nhiên đề xuất.

Đã là anh cả lên tiếng thì Nhiếp Chính Khôn xưa nay chưa từng phản bác, im lặng xem như đồng ý.

Ông cụ gật đầu: "Cũng được, dù sao nó chẳng phải không thích về nhà sao? Vậy cứ để nó ở đây luyện chữ với ông, cũng là cách tu tâm dưỡng tính."

Lâm Chất nghe vậy mà toát cả mồ hôi lạnh thay cho Thiệu Kỳ, đây rõ ràng còn là hình phạt nghiêm khắc hơn cả việc khóa thẻ tín dụng.

Nhiếp Chính Quân nói thêm: "Phạt một chút để cảnh tỉnh là được, nhốt mấy hôm rồi thôi, đừng làm nó sinh bệnh."

Lâm Chất thở phào nhẹ nhõm, tranh thủ lén gửi một tin nhắn cho Thiệu Kỳ.

Nhiếp Chính Quân ngồi ngay bên cạnh liếc mắt liền thấy hành động nhỏ ấy, nghiêng người ghé tai cô nói khẽ: "Cứ để nó chơi thỏa thích rồi hẵng về, nếu không thì chẳng có lợi gì cả."

Lâm Chất vội vàng cất điện thoại, ngồi thẳng người, cười tươi.

"Anh đúng là ác quá…" Cô cắn răng, vừa cười vừa lườm anh.

Nhiếp Chính Quân ngồi thẳng dậy, đáp: "Là vì em quá ngoan nên vẫn chưa từng nếm thử thủ đoạn của anh đấy."

Lâm Chất: "…"

Hành Hành cúi đầu ăn uống rất nghiêm túc, tuyệt đối không muốn dâng thân làm "mồi nhắm" vào lúc này.

Hai anh em còn có chuyện phải bàn về buổi tụ họp thương hội tuần sau nên chuyển sang mở "trà đàm" bên cạnh.

Ông cụ thì đưa bà cụ lên lầu uống thuốc, Lâm Chất ở lại chơi Lego với Hành Hành.

"Chán lắm, con lớn thế này rồi còn chơi cái này làm gì…" Hành Hành ủ rũ nói.

Lâm Chất hỏi: "Còn chiếc xe đua mô phỏng tỉ lệ 1:1 lần trước tặng con đâu? Ba con không cho chơi à?"

"Đừng nhắc nữa, lần trước chơi xong là cháy mạch điện luôn rồi." Hành Hành thở dài.

Lâm Chất nói: "Để đâu rồi? Cô xem thử giúp con."

"Cô biết sửa đồ à?"

"Cô có bạn học ngành vật lý thực nghiệm, biết đâu cô cũng học lỏm được vài chiêu chứ." Lâm Chất cười nói.

Hành Hành nhăn mũi: "Ở nhà ấy ạ, chắc là trong phòng chứa đồ."

"Đừng ủ rũ thế, cô đảm bảo sẽ sửa được cho con." Lâm Chất xoa đầu cậu nhóc.

Hành Hành miễn cưỡng mỉm cười, rồi quay sang nhìn bố mình đang nghiêm túc bàn việc với chú hai, khẽ hỏi:

"Khi nào mình về vậy cô? Con hơi buồn ngủ rồi…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!