Sáng sớm vừa thức dậy, Lâm Chất đã thấy lòng bồn chồn. Có lẽ vì hôm qua ngủ quá muộn nên lúc lái xe luôn cảm thấy mờ mờ ảo ảo, mắt như không nhìn rõ được gì.
Giờ nghỉ trưa, cô nhận được cuộc gọi từ Trình Tiềm.
"Cậu định tự mình đi Tô Châu à?" Lâm Chất ngạc nhiên.
"Ừ, tôi đang ở sân bay rồi, dự kiến thứ Tư tuần sau sẽ về. Lúc đó gặp lại vậu nhé." Trình Tiềm cầm tấm vé lên máy bay, nhìn lên màn hình lớn trong sảnh chờ, nói tiếp: "Đừng quá cảm kích tôi, sau này tôi sẽ đòi cả vốn lẫn lãi đấy."
Lâm Chất đương nhiên hiểu ý anh là gì, cô mỉm cười nói: "Chuyện đã hứa với cậu, tôi chắc chắn sẽ làm. Nhưng dù sao cũng vẫn phải cảm ơn cậu."
"Khách sáo nữa là tôi lên máy bay không kịp đâu." Trình Tiềm cười, tháo kính râm xuống, để lộ gương mặt điển trai.
Lâm Chất nói: "Ân sâu không lời cảm tạ, đợi cậu về rồi nói sau."
Cô vừa cúp máy, vừa bước ra khỏi phòng trà thì chạm mặt Vương Thiến Chi. Cô mỉm cười chào hỏi: "Đi ăn trưa không? Đi cùng nhé?"
Vương Thiến Chi nở nụ cười áy náy: "Tôi đã hẹn với Daisy bên phòng tài vụ rồi…"
"Vậy à? Thật trùng hợp." Lâm Chất cười nhạt, "Tôi còn định mời cô ăn món gà Lương Sơn cơ, xem ra cô không có duyên rồi."
Vương Thiến Chi khẽ giật nhẹ cơ mặt, lách qua cô vào phòng trà.
Lâm Chất quay đầu nhìn, thầm nghĩ cô ấy đang cố tình tránh mặt mình sao?
Với Lâm Chất, ăn một mình đã trở thành thói quen nên cô cũng không cảm thấy có gì bất tiện hay lạ lẫm. Ngược lại, nhà ăn của công ty nổi tiếng là có món ngon trong giới, cô ngồi một mình ăn trưa trong nhà ăn, cảm thấy rất thoải mái.
Hồi còn đại học, Lưu Ly rất hay kéo cô đi ăn cùng. Ăn cơm, đi dạo phố, thậm chí lên thư viện ôn bài cũng nhất định phải đi chung. Thật ra nhiều lúc Lâm Chất thấy rất phiền vì cô vốn là người thích không gian riêng tư, kiểu gắn bó như hình với bóng cùng một cô bạn gái quả là sự tra tấn đối với cô. Trớ trêu thay, Lưu Ly lại không thấy thế, lúc nào cũng phá vỡ ranh giới của cô, còn lấy đó làm niềm tự hào.
Vừa nghĩ tới Lưu Ly, thì điện thoại cô đã gọi tới.
"Người bận rộn, có rảnh để tôi mời ăn bữa cơm không đấy~" Giọng Lưu Ly ở đầu dây bên kia cố tình nũng nịu.
Lâm Chất bật cười: "Cậu nói kiểu gì mà lạ vậy, tai tớ ngứa hết cả lên rồi."
Lưu Ly ho nhẹ vài tiếng, nói: "Tớ mời cậu ăn cơm, đi không?"
"Tớ đang ăn rồi."
"Tớ nói buổi tối cơ, người độc thân buổi tối quý như vàng ấy nhỉ? Dành chút thời gian cho bạn cũ được không?" Lưu Ly đùa vui.
Lâm Chất đáp: "Độc thân thì đúng, còn quý như vàng thì không dám nhận đâu. Nhưng mà cậu hẹn sai thời điểm rồi, tối nay tớ có buổi cơm gia đình, phải về ăn cơm với nhà, xin lỗi nha."
Lưu Ly kêu trời: "Tớ lâu lắm rồi không ra ngoài ăn cơm đấy, sắp mốc trong nhà đến nơi rồi!"
"Ừm, tớ nghĩ bạn học Lâm Phong chắc chắn sẽ rất vui lòng gánh vác nhiệm vụ này." Lâm Chất đề xuất.
"Đừng nhắc đến anh ta, đi công tác mấy hôm nay rồi." Lưu Ly phất tay, giận dỗi nói, "Cái công ty quái quỷ gì vậy, ba ngày hai bận là đi công tác, hôm nào tớ phải đập cho nó một trận!"
"Khí phách quá đi. Nhưng mà thưa bà bầu nương nương, tớ nghe bên cậu có người đang gọi cậu đi ăn rồi đấy, mau đi ăn đi nhé?"
"Á…" Lưu Ly than thở trong tuyệt vọng, là món canh tẩm bổ toàn diện, khiến cô chỉ muốn cúp máy ngay lập tức.
Khóe môi Lâm Chất nở nụ cười, nghĩ tới cô bạn hoạt bát lí lắc ấy, bất giác lại nhớ về thời đại học của mình.
Ăn trưa xong, cô đi tới quán Starbucks bên cạnh mua một ly latte. Trên đường quay về, bất chợt nghe thấy một bản nhạc xưa, cô khựng lại.
"Thời gian qua mãi không trở lại, chuyện xưa chỉ còn hoài niệm, nhớ thuở ấu thơ đôi bạn thanh mai trúc mã, sớm tối quấn quýt bên nhau…"
Cô bước vào một tiệm sách, ông chủ ngẩng đầu lên từ sau đống sách chồng chất, mỉm cười với cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!