Chương 13: (Vô Đề)

Năm giờ tan làm, tòa nhà văn phòng lập tức trở nên náo nhiệt. Người thì hào hứng rủ nhau đi ăn, người lại hẹn nhau đi dạo phố.

Lâm Chất xách theo một chiếc túi trắng vào nhà vệ sinh, thay sang một chiếc váy dài màu đen. Cô đứng trước gương, thả mái tóc đang buộc cao xuống, để xõa tự nhiên trên vai. Cô lấy một chiếc khăn lụa màu cam luồn qua dưới tóc rồi buộc một nút ở bên trái đầu, tự tạo thành một chiếc băng đô. Trong túi xách của cô còn có một thỏi son màu đậu đỏ, cô cẩn thận tô đều một lớp, sắc mặt nhìn có thần hơn hẳn.

Điện thoại đổ chuông, là Nhiếp Thiệu Kỳ gọi đến.

"Cô đến nơi chưa?"

Lâm Chất đeo túi, vừa đi ra ngoài vừa trả lời: "Vẫn chưa xuất phát."

"Đúng đúng đúng, không nên đến quá sớm, tốt nhất là trễ tầm mười hay hai mươi phút thì hay hơn."

Lâm Chất bật cười, ấn nút thang máy, nói: "Cô tuy không thích xem mắt, nhưng càng ghét việc không đúng giờ. Thôi nào, đừng làm loạn nữa, cô biết mình phải làm gì rồi."

"Biết cái gì chứ, cái cậu công tử họ Thẩm kia nổi tiếng là thích bao nuôi mấy tiểu minh tinh đấy, chỉ có bà nội mắt mờ mới đưa tên đó vào danh sách xem mắt, còn bắt cô đi gặp hắn!"

Lâm Chất bước vào thang máy, lấy ra mấy tờ giấy trong túi xách, lật xem lại lần nữa: "Trong tài liệu của cô đâu có ghi mấy chuyện đó."

"Mấy thông tin kiểu đó làm sao có thể hiện hết trong mấy tờ giấy mỏng manh cô đang cầm? Người trong giới ai cũng biết cả, chỉ là giấu không cho người nhà biết thôi." Nhiếp Thiệu Kỳ vừa nhàn nhã nói, vừa cười khẩy: "Thế nên lát nữa con sẽ gọi điện cho cô, đến lúc đó cô cứ viện cớ rút lui là xong."

Lâm Chất gật đầu, "Được thôi, hy vọng không thất lễ quá."

"Cô nhỏ à, cô thật nên sửa cái tính này đi. Nghĩ cho người khác như vậy để làm gì? Có phát tài hay phát đạt gì không?"

"Cũng đủ để trở thành một người biết lễ nghĩa."

"Ọe… cô cúp máy đây, nghe không nổi nữa rồi!"

Biển số xe của Lâm Chất đã đổi từ lâu, lần này là một chiếc xe cực kỳ bình thường, biển số 571, chẳng có chút giá trị nào. Giờ tan tầm thường rất đông xe, may mà cuộc hẹn là lúc tám giờ, nếu không thì e là cô đã thật sự phải muộn rồi.

Nhà hàng là do công tử Thẩm chọn, Lâm Chất vừa mới tìm trên mạng, là một nhà hàng Ý rất lâu đời, được đánh giá rất cao. Đối phương đã coi trọng buổi hẹn này, vậy thì cô cũng sẽ không tỏ ra bất lịch sự.

Người mở cửa xe giúp cô nhận chìa khóa, Lâm Chất mỉm cười đưa tiền tip.

"Tiểu thư, cô có đặt bàn trước không?"

"Có, dưới tên Thẩm Minh Sinh."

"Vâng, mời cô theo tôi."

Tiếng nhạc nhẹ trầm thấp hòa cùng ánh đèn vàng dịu, thỉnh thoảng có vài tiếng trò chuyện khe khẽ vang lên. Nhân viên phục vụ cầm khay đi qua lại, vừa tao nhã vừa chuyên nghiệp.

Từ xa, Lâm Chất đã thấy một người đàn ông mặc vest trắng, nâng ly rượu, khẽ lắc ly và mỉm cười với một cô gái ngoại quốc ngồi bên cạnh. Trong ánh mắt là sự tán thưởng, nhưng không hề khiến người khác thấy suồng sã.

"Anh Thẩm?" Lâm Chất cúi người, nhẹ nhàng hỏi.

Thẩm Minh Sinh quay đầu, ánh mắt dừng lại trên người cô gái trước mặt: nhan sắc 85 điểm, gu thẩm mỹ 90, còn khí chất thì… tuyệt đối đạt điểm tối đa.

Anh khẽ cười, đặt ly rượu xuống, "Cô là Lâm tiểu thư?"

"Vâng, xin lỗi vì đã để anh đợi lâu." Lâm Chất mỉm cười, "Tôi có thể ngồi chứ?"

"Đương nhiên, mời ngồi." Thẩm Minh Sinh nhướng mày.

Lâm Chất nói: "Anh Thẩm hình như rất thích uống rượu?"

"Cũng thường thôi."

"Uống rượu khi bụng đói không tốt cho dạ dày đâu, anh nên chú ý một chút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!