Tối hôm đó cậu nhóc nhà họ Nhiếp, Nhiếp Thiệu Hành ngủ không yên giấc vì cậu cảm thấy mình đã bị phản bội.
"Phản bội ư?" Lâm Chất dừng tay đang phết mứt lên bánh mì, thắc mắc hỏi: "Sao con lại có cảm giác đó?"
Cậu nhóc này cứng rắn không xong thì lại mềm mỏng, bao năm qua đều dùng cách này để đối phó với cô út của mình.
"Vì một mình con thấy cô đơn quá…" Cậu nói, vẻ mặt buồn bã.
Nếu đây là câu thoại của nam chính trong một bộ phim thần tượng, có lẽ sẽ khiến biết bao người xót xa cảm thương. Nhưng đứng trước mặt cô bây giờ lại chỉ là một cậu bé mười tuổi, dù có cao lớn vượt trội, thì vẫn không che giấu được sự thật rằng cậu chỉ là một "củ cải nhỏ".
Lâm Chất suýt nữa thì bật cười thành tiếng, cố nhịn lại, cô nói: "Trước khi cô về nước, con sống cũng ổn đấy thôi?"
"Không giống nhau." Cậu cầm dao nĩa, uất ức nhìn cô chằm chằm.
Lâm Chất không khỏi khẽ thở dài, cô nói: "Ba con nói đúng, là cô đã quá nuông chiều con rồi."
"Không có đâu!" Cậu lập tức phản đối, chu môi nói: "Ba thì mắng con thẳng mặt, còn cô thì ngấm ngầm ảnh hưởng tới con, thật ra cũng giống nhau cả thôi, cô đừng tưởng con ngốc."
Lâm Chất kinh ngạc nhìn cậu, cậu bé này lại có thể tự mình tổng kết ra được như vậy?
"Thiệu Hành, con giỏi thật đấy." Lâm Chất không nhịn được cảm thán "Nếu con có thể vận dụng được khả năng này vào học hành, cô đảm bảo con sẽ là học sinh đứng đầu."
Cậu chủ nhỏ trợn trắng mắt: "Đứng đầu có gì hay chứ, con là người muốn làm phi hành gia cơ mà."
Lâm Chất giơ ngón tay cái, khích lệ cậu: "Vậy thì càng phải học thật giỏi. Làm phi hành gia không chỉ cần thể lực tốt mà còn phải biết vận hành đủ loại thiết bị, đối mặt với nhiều tình huống bất ngờ. Con phải xuất sắc hơn người khác mới được."
"Thật ư?" Cậu nhướng mày, đầy nghi ngờ.
"Cô đã từng lừa con bao giờ chưa?" Lâm Chất vừa nói vừa uống ngụm sữa rồi đứng dậy.
"Cũng đúng nhỉ…" Cậu sờ cằm nghĩ ngợi, thấy cô xách túi định đi, liền hỏi: "Lại đi làm à cô?"
"Ừ, đại thiếu gia." Lâm Chất quay đầu lại, mỉm cười.
Thiệu Hành vừa nhai xúc xích vừa vẫy vẫy tay ra vẻ thương cảm.
Chiếc xe từ gara chậm rãi lăn bánh ra ngoài, Lâm Chất hình như thấy có một người phụ nữ mặc váy trắng đang đi sau lưng chú Lâm. Thấy xe cô chạy ra, chú Lâm dừng lại định chào hỏi.
Lâm Chất hạ cửa kính xe, cười hỏi: "Chú Lâm, sớm vậy đã có khách tới nhà ạ?"
Chú Lâm nghiêng người tránh đường, đưa tay giới thiệu cô gái sau lưng: "Đây là cô giáo dạy cho cậu chủ nhỏ, hôm nay bắt đầu lớp học đầu tiên."
Lâm Chất chăm chú quan sát người phụ nữ ấy, váy trắng đơn giản, tóc đuôi ngựa cao, khí chất thanh nhã, ánh mắt thuần khiết. Khi thấy cô nhìn sang cô gái ấy chủ động bước tới một bước, tự giới thiệu:
"Chào chị, em tên là Hứa Nặc." Cô mỉm cười, khóe môi lộ ra hai lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Lâm Chất có ấn tượng tốt với cô, gật nhẹ đầu: "Thiệu Hành nhờ cả vào cô rồi, làm phiền cô nhiều nhé."
Hứa Nặc hơi ngượng, cúi đầu vén tóc ra sau tai: "Đó là trách nhiệm của em, chị yên tâm."
Lâm Chất mỉm cười dịu dàng, khẽ gật đầu với chú Lâm, rồi lái xe ra khỏi cổng biệt thự.
"Chị ấy là…" Hồi nãy không nghe giới thiệu nên Hứa Nặc vẫn chưa biết thân phận của cô, liền lễ phép hỏi chú quản gia.
"Đó là cô Chất, là cô ruột của cậu chủ nhỏ." Chú Lâm vừa đi vừa giới thiệu "Cô ấy mới du học từ Mỹ về, tuổi tác chắc cũng gần bằng cô, sau này sẽ gặp nhau nhiều, hai người chắc sẽ hợp nhau lắm."
Hứa Nặc vừa cười vừa gật đầu, hơi nghiêng người nhìn theo hướng chiếc xe vừa chạy qua.
Đúng là một người phụ nữ rất tao nhã, khiến người ta dễ dàng ghi nhớ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!