Để tìm thầy giáo cho cậu thiếu gia, thư ký Hứa lại bắt đầu tiến hành phỏng vấn từng lớp người đến ứng tuyển, sàng lọc từng vòng một. Mà bên này, bà cụ nhà họ Nhiếp đến bệnh viện thăm con trai cả, đồng thời mang theo một tin tức.
"Xem mắt?" Nhiếp Chính Quân cau mày nhìn bà.
Bà cụ cười tít mắt giải thích:
"Mẹ biết trong lòng con, Tiểu Chất là người xuất sắc nhất, điều này không cần phải bàn cãi. Nhưng rượu ngon cũng sợ ngõ hẻm sâu mà, mẹ biết vài chàng trai trẻ rất có tài, đều là người tốt, chắc chắn xứng đáng với con bé."
Nhiếp Chính Quân bật cười nhẹ:
"Vậy mẹ nói xem, ứng viên của mẹ là những ai?"
Lăn lộn thương trường bao năm, những thanh niên có tiếng ở thành phố S, anh không nói là nắm rõ trong lòng bàn tay nhưng cũng biết sơ qua. Những gì bà cụ thấy chỉ là vẻ ngoài hào nhoáng, còn anh mới là người nhìn rõ bản chất bên trong.
Bà cụ hiển nhiên đã chuẩn bị từ trước, đưa tay ra, người hầu phía sau lập tức đưa tới một tập hồ sơ.
"Đưa cho cậu cả xem."
Người hầu hai tay cung kính dâng lên, Nhiếp Chính Quân nhận lấy và bắt đầu lật xem.
"Tiểu Chất cũng lớn rồi, đến lúc nên tính chuyện này rồi." Bà cụ vừa nói vừa nhìn anh.
Bà cụ làm bài tập khá kỹ, không chỉ có lý lịch công việc và cuộc sống, mà còn đính kèm ảnh, đặc biệt là ảnh sinh hoạt chưa qua chỉnh sửa.
Năm phút sau, Nhiếp Chính Quân gập lại hồ sơ, ném lên bàn cạnh bên:
"Không được."
"Tất cả đều không được?" Bà cụ cau mày, khuôn mặt hiền hậu cũng hiện chút không vui, "Con có phải quá kén chọn rồi không?"
"Con bé xứng đáng được kén chọn như vậy." Anh không chút do dự đáp lại.
Bà cụ trừng mắt nhìn anh:
"Những chàng trai có thể diện ở thành phố S đều ở đây cả. Con mà cứ phá rối chuyện nhân duyên của nó thế này, sau này nó có trách con không!"
"Không đâu." Nhiếp Chính Quân khẳng định, "Có con ở đây, nó chỉ cần chọn người nó thích là được, chuyện gia thế chẳng quan trọng."
Bà cụ suýt nữa bị chọc tức đến phát bệnh:
"Con cứ chiều nó như thế, bảo sao cái tính nó giống hệt con!"
"Sao ạ? Mẹ không phải rất thích con bé à?" Nhiếp Chính Quân cong môi, cười khẽ.
Bà cụ chống hai tay lên cây gậy, lắc đầu:
"Thích thì thích, nhưng cái tính ương bướng của nó cũng có thể sánh với con rồi đấy, sau này chắc phải đau đầu lắm đây."
"Con làm mẹ đau đầu à?" Nhiếp Chính Quân cười hỏi.
Bà cụ phẩy tay, không muốn phí lời với anh nữa. Nói đến chuyện kết hôn, trước đây là vì đặt sự nghiệp lên hàng đầu nên không nghĩ tới, sau này có Hành Hành thì lại sợ mẹ kế không thích thằng bé nên trì hoãn thêm vài năm. Bây giờ thì sao? Hành Hành cũng lớn rồi, chẳng ai bắt nạt được nó nữa, thế mà anh lại sống lạnh nhạt, thanh tâm quả dục, nói là chẳng có hứng thú với phụ nữ.
Theo bà cụ thấy, vị trí dâu trưởng nhà họ Nhiếp chắc là sẽ mãi mãi để trống thôi.
Ra khỏi bệnh viện, lên xe, người hầu hỏi bà cụ:
"Vậy... vẫn tiếp tục sắp xếp sao ạ?"
Bà cụ cứng rắn nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!