Chương 1: (Vô Đề)

"Hành khách trên chuyến bay CA983 đi Los Angeles xin lưu ý, chuyến bay sắp cất cánh, những ai chưa lên máy bay vui lòng nhanh chóng đến cửa lên máy bay số 9... please... take off... please…"

Tại sân bay tấp nập người qua kẻ lại, ngay khi tiếng phát thanh thông báo vang lên, một nhóm các bà cô ăn mặc sặc sỡ kéo vali chạy vụt qua bên cạnh, trong lúc hoảng hốt còn va phải một cô gái cao ráo.

"Ối giời, cháu gái có sao không?" Một bà cô hốt hoảng kéo cô dậy, người xung quanh cũng tốt bụng giúp đỡ một tay.

Bà cô líu lo: "Xin lỗi nha cháu, cô đang vội lắm, thật sự xin lỗi!"

"Không sao đâu ạ, cô mau đi lên máy bay đi." Cô gái cười, đứng dậy kéo vali của mình.

"Được được, cô đi đây!"

Nói xong, bà cô hấp tấp chạy đi, để lại đám người vây quanh đầy thiện chí cũng dần tản ra, trở về với nhịp hối hả thường ngày.

Lâm Chất mỉm cười gật đầu với mọi người, kéo vali ngồi xuống một bên. Không lâu sau, đám đông cũng dần tan đi, mọi người lại tiếp tục cuộc hành trình vội vã.

Cô ngồi đúng đối diện màn hình lớn của sân bay, lúc này đang phát bản tin tài chính.

"Sau đây là tin tức mới nhất từ đài chúng tôi. Tập đoàn thực nghiệp lớn nhất thành phố, cũng chính là Tập đoàn Nhiếp thị, hiện đang có kế hoạch hợp tác cùng công ty dầu khí lớn nhất nước Anh trong dự án "Hải Cảng N3" cho năm sau. Như đã biết, BP là tập đoàn hợp nhất từ các công ty lớn như British Petroleum, Amoco, Arco, Castrol… là một trong những tập đoàn dầu khí và hóa dầu lớn nhất thế giới.

Nếu Nhiếp thị thật sự hợp tác được với BP, cục diện cung ứng dầu khí trong nước sẽ thay đổi hoàn toàn, giá xăng có thể được điều chỉnh xuống, từ đó người tiêu dùng sẽ được hưởng lợi hơn. Từ góc độ đầu tư, cổ phiếu của Nhiếp thị cũng đã tăng gần 3% khi kết thúc phiên giao dịch ngày hôm qua…"

Lâm Chất chống cằm, xem bản tin với vẻ thích thú. Bên cạnh cô, một ông lão cũng đang theo dõi, bỗng cười và hỏi:

"Cháu gái, nhìn cháu giống dân tài chính ghê. Cháu thấy cái công ty AG kia liệu có thật sự hợp tác được với cái công ty Anh quốc gì đó không?"

Lâm Chất quay sang, hơi bất ngờ, sau đó nở nụ cười dịu dàng:

"Cháu không giỏi tài chính đâu ạ. Nhưng theo hiểu biết hạn hẹp của cháu, AG là công ty con lớn nhất và lợi nhuận cao nhất của Nhiếp thị, nếu lúc này hợp tác với BP thật thì chắc chắn sẽ kéo thị trường cổ phiếu tăng vọt. Có điều thị trường vốn dĩ biến động khôn lường, nếu ông có chơi cổ phiếu thì nên cân nhắc kỹ ạ."

Ông lão gật đầu đồng tình, nói bằng giọng như người từng trải:

"Lửa cháy đổ thêm dầu, bề ngoài nhìn có vẻ rực rỡ, nhưng bên trong chưa chắc đã an toàn. BP là cơ hội hiếm có, còn nắm được hay không thì phải xem bản lĩnh của người cầm quyền nhà họ Nhiếp."

Lâm Chất không đáp, chỉ cười, thấy ông cụ thật đáng yêu.

——

"Cô nhỏ ơi, cháu xin lỗi! Cháu đến trễ rồi!"

Một giọng nữ trong trẻo vang lên, Lâm Chất quay đầu theo hướng giọng nói.

Một cô gái xinh xắn chạy từ xa tới, thở hổn hển, chân đi giày cao gót 8-9 phân, tay xách chiếc túi đỏ hiệu Fendi 2Jours, vừa nổi bật lại vừa trẻ trung.

"Cháu từ từ thôi, cô đâu có gấp." Lâm Chất đứng dậy, đưa tay đỡ lấy cô.

Nhiếp Thiệu Kỳ th* d*c: "Không được đâu ạ, hôm nay là bữa tiệc gia đình, mình phải về trước bữa tối đó!"

Lâm Chất cúi đầu nhìn đồng hồ, bốn giờ bốn mười. Thảo nào cô ấy sốt ruột đến thế.

"Đi thôi, xe đậu ngay ngoài cổng rồi." Nhiếp Thiệu Kỳ khoác tay cô đi ra ngoài.

Lâm Chất quay lại cúi người với ông cụ vẫn đang chăm chú nhìn màn hình, mỉm cười:

"Ông cứ xem tiếp nhé, cháu xin phép đi trước ạ."

Ông cụ hơi ngạc nhiên nhìn cô, rồi cũng nở nụ cười, vẫy tay:

"Đi đi, ta ngồi thêm chút nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!