Chương 6: (Vô Đề)

Phương Cẩn ngẩn người nhìn Cố Viễn, một lát sau mới nói: "Xin lỗi."

"Xin lỗi làm cái gì, tối hôm qua rốt cuộc cậu đi đâu mà gọi hơn hai mươi cuộc cũng không nhận? Cả đêm không về đúng không, đến người chết cũng có thể nghe thấy tiếng tôi gõ cửa phòng cậu đó!"

Phương Cẩn hoàn toàn không ngờ Cố Viễn chấp nhất đến từng chi tiết như thế, một lát sau cậu mới nặn ra được một câu: "Tôi... tôi bị sốt nên ngủ, thực sự không có nghe thấy.

"Cố Viễn nhăn đôi mày rậm lại, dùng ánh mắt sắc bén quan sát cậu trong chốc lát, rồi đột nhiên cất bước đi tới bên bồn tắm. Phản ứng duy nhất của Phương Cẩn là bỗng nhiên co rúm lại, từ mũi trở xuống kể cả miệng đều hoàn toàn vùi vào trong nước ấm. Nhưng ngay một giây sau đó trong ánh mắt khó có thể tin được của cậu Cố Viễn lại vươn tay, đặt lên trán cậu một hồi, mới không tin tưởng nói:"Là do nước ấm xông nóng người chứ gì?"

Phương Cẩn lào rào giơ lên một tay từ trong nước, làm động tác xua xua về phía cửa ý bảo hắn đi ra ngoài.

"Nước bắn lên này!"

Cố Viễn không hài lòng nói, vì chuẩn bị tham dự tiệc rượu nên hắn đã mặc cả bộ áo vest sơ mi quần tây trang trọng, là loại cao cấp bậc nhất được đặt làm thủ công, trong phòng tắm hơi nóng dày đặc lại đột nhiên có kiểu quần áo chỉnh tề, phối hợp với ánh mắt ép sát từng bước và sự truy hỏi đến cùng này càng lộ thêm vẻ hung hăng gây sự:

"Cậu làm trợ lý bên cạnh Cố Danh Tông cũng qua loa tắc trách như thế phải không? Tại sao không nghe điện thoại, điện thoại để im lặng đúng không? Cố ý không nghe máy đúng không? Tại sao bị bệnh mà không gọi điện báo cho ai tiếng nào hả?"

Phương Cẩn co rúc cả người vào trong bồn tắm, gần như xấu hổ đến sắp không nói nên lời, hơi sương bốc lên lấp đầy nước trong ánh mắt.

"Lần này tôi chỉ dẫn có một mình cậu theo làm trợ lý thôi đó!" Cố Viễn dùng ngón tay gõ gõ lên trán của cậu rồi nói:

"Tiếp theo còn sáu ngày tiệc rượu với hội thương nhân, cậu ngay cả bắt chuyện cũng chưa bắt được câu nào đã bệnh thì tôi sẽ rất phiền phức đó! Biết không? Tiền thưởng mỗi tháng của cậu bao nhiêu hả?"

Lỗ tai Phương Cẩn đỏ bừng, dường như muốn nhỏ máu, một lát sau mới giữ cái tư thế để một nửa khuôn mặt chôn trong nước kia mà lắc đầu một cái, trong ánh mắt tràn ngập thần sắc cầu xin hắn đừng nói gì nữa.

Cố Viễn còn muốn giáo huấn thêm vài câu, nhưng đường nhìn lại rơi xuống cổ và vai lờ mờ dưới mặt nước, sâu hơn nữa là xương quai xanh thấp thoáng, đột nhiên lời sắp nói lại bị nghẹn một chút.

Chẳng biết từ khi nào mà bầu không khí trở nên vô cùng kì quái, đại khái là vì trong phòng tắm bức bối, Cố Viễn đột nhiên cảm thấy hơi nóng xông lên nhiều quá, đến cả trên phần bắp thịt bao bọc lấy sống lưng cũng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

"..." Cố Viễn đứng lên làm như không có chuyện gì xảy ra, lạnh lùng nói: "Tắm nhanh một chút rồi ra đi!

"Sau đó lập tức xoay người đi ra ngoài..... Một lát sau Phương Cẩn bọc áo choàng tắm, từ trong phòng tắm ló đầu ra, chỉ thấy Cố Viễn ngồi trên giường đưa lưng về phía cậu, trên tay cầm giấy tờ loạt soạt lật qua một trang:"Cậu đã khỏe chưa?

"Phương Cẩn bay qua lần mò đồ đạc trên giường một vòng, rồi lại lui về phòng tắm đóng cửa lại. Lại qua một hồi nữa lúc cậu đi ra ngoài quần áo đã chỉn chu, áo sơ mi ngay ngắn phẳng phiu cài đến tận nút trên cùng. Lúc này Cố Viễn mới xoay người lại, chỉ thấy một tay hắn cầm bản hợp đồng tiếng Đức mà gần đây Phương Cẩn đang thẩm duyệt, một tay bất ngờ cầm một cây nhiệt kế."...

"Quả thực giờ khắc này Phương Cẩn không biết nên diễn tả tâm tình mình như thế nào nữa. Cậu làm trợ lý cho Cố Viễn mấy tháng nay, hôm nay là lần đầu tiên nổi lên xúc động muốn đẩy người này ra ngoài rồi đóng sập cửa lại. Nhưng mà Cố Viễn ngoảnh mặt làm ngơ, trực tiếp ném nhiệt kế qua:"Nè.

"Phương Cẩn đứng ngây người một lúc lâu, mới cầm lấy nhiệt kế nhét vào lỗ tai trong ánh mắt vô cùng đem lại cảm giác áp bách của Cố Viễn. Một giây tiếp theo có âm thanh nhắc nhở vang lên, Cố Viễn chộp lấy cái nhiệt kế cậu đưa sang, nhìn thoáng qua, nhướng mày lên:"Ba mươi sáu độ tám."

"..." Phương Cẩn khóc không ra nước mắt: "Thật sự là sáng sớm nay thức dậy đã hạ sốt rồi..."

Cố Viễn đập đập bản hợp đồng dày cộm viết đầy lời chú thích và phân tích trong tay kia, lạnh lùng nói: "Xem xét lượng công việc của cậu nên tạm thời tôi không truy cứu việc này nữa, chỉ một lần này thôi lần sau không được viện lý do này nữa, nếu như còn có lần sau thì đừng trách tôi cho cậu xào mực, có nghe thấy không?" (Mực khi xào lên sẽ có xu hướng cuốn lại, cuốn lại => cuốn gói = bị đuổi, là cách nói giảm nói tránh của mấy bạn trẻ bên Trung về việc bị sa thải: v Bạn Cẩn ít tiếp xúc vs bên ngoài nên không hiểu bạn Viễn đang nói gì.)

Hắn vừa dứt lời tim Phương Cẩn đã đập lỡ nửa nhịp, mắt mở to ngơ ngác nhìn hắn chằm chằm.

Trong vẻ mặt muốn biện bạch mà không tìm được lời của cậu lộ ra một sự ngỡ ngàng, hình như có chút vô tội, lại có vẻ như không kịp phản ứng rằng mình nghe được cái gì.

Chẳng biết tại sao trước ánh mắt ấy, trong lòng Cố Viễn lại đột nhiên nổi lên một sự khác thường vi diệu. Nếu như tỉ mỉ thưởng thức, loại khác thường này dường như có một sự tương tự khó hiểu với khoảnh khắc kia trong phòng tắm, cảm giác có chút mơ hồ lại có chút khó hình dung. (Mình chú thích chỗ vi diệu chút vì thấy nhiều bạn dùng đùa đùa chứ ko hiểu từ này, vi diệu nghĩa là cái gì đó cực kỳ nhỏ thôi nhưng lại rất hay, rất đáng chú ý, kỳ diệu hoặc tuyệt vời.)

Hắn gần như theo bản năng nuốt nước miếng một cái, đè nén cảm giác khó tả đó lại: "Có nghe thấy không?"

"... Vâng." Phương Cẩn nhỏ giọng nói.

Lúc này Cố Viễn mới thôi, vẫy tay gọi cậu qua cùng xem hợp đồng.....

Sau khi Cố Viễn từ nước Anh trở về thì dùng danh nghĩa tập đoàn nhà họ Cố tiếp nhận một công ty vận tải hàng hải và một xí nghiệp điện tín có đầu tư vốn cổ phần.

Sở dĩ Phương Cẩn được Cố Viễn giữ lại mang theo bên người, không chỉ là vì thỏa hiệp sau cùng với Cố Danh Tông, mà còn có một nguyên nhân quan trọng là cậu thật sự rất có năng lực về nghiệp vụ để hỗ trợ hắn trên hai phương diện này.

Phương Cẩn học thạc sĩ chuyên ngành tài chính ngân hàng ở Đức, mà xưởng đóng tàu chuyên cung ứng cho công ty vận tải hàng hải cũng là xí nghiệp của Đức, thường xuyên phải qua lại với các chuyên gia bên Đức.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!