Chương 5: (Vô Đề)

Ánh hoàng hôn rực rỡ ngoài cửa sổ, âm nhạc truyền đến từ đằng xa, hồ phun nước trên thảm cỏ xanh biếc bắn ra những tia nước sáng như thủy tinh. Phương Cẩn băng qua hành lang thật dài, không một bóng người, rồi đứng yên trước cửa phòng đọc sách.

Cậu giơ tay lên, còn chưa chạm vào cánh cửa gỗ xoan đào nâu đậm dày nặng, đã chợt nghe thấy một tiếng nói quen thuộc truyền đến từ bên trong: "Vào đi.

"Phương Cẩn bình tĩnh nhìn đường nét hoa văn ôn hòa trên cánh cửa gỗ, một lát sau đẩy cửa đi vào. Cố Danh Tông ngồi dựa trên chiếc ghế xoay bằng da sau bàn, chiếc áo khoác của bộ âu phục quý giá không được cài nút, đôi chân dài tùy ý gác lên cạnh bàn. Y đưa tay lật qua một trang mới trong tập thơ tuyển chọn được đóng bìa cứng bọc da thiếp vàng, bộ dáng lười biếng thì thầm một câu:"Cast a cold eye, on life, on death, horseman, pass by..." (thơ của nhà thơ William Butler Yeats, ông từng đoạt giải Nobel Văn học 1923.

Đoạn này trích từ bài thơ Under Ben Bulben, là 1 trong 3 bài thơ cuối cùng của ông, và cũng là 3 dòng thơ được khắc trên mộ của ông.

Theo suy nghĩ của mình thì 3 câu thơ này ý nói là hãy dùng một ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh để đối mặt với hiện thực, như một người kỵ sĩ trên chiến trường, dù thấy sự sống hay cái chết đến với mình, vẫn không ngần ngại tiến lên phía trước.

Còn ông Tông thì ổng đang ám chỉ với bạn Cẩn phải lạnh nhạt nhìn mọi chuyện trong Cố gia chứ đừng can dự vào đó, lát nữa các bạn đọc sẽ thấy.

Cast a cold eye

- On life, on death

- Horseman, pass by! => Ánh nhìn lạnh lùng

- Mặc sinh, mặc tử

- Kỵ sĩ, tiến lên!)

"Cố tổng.

"Phương Cẩn cúi đầu nói. Cố Danh Tông nhàn nhạt hỏi:"Em thấy câu này thế nào?

"Cửa gỗ xoan đào sau lưng được đóng lại, tiếng người thấp thoáng từ phía xa đã bỗng nhiên biến mất. Trong phòng chỉ có âm thanh tích tắc từ chiếc đồng hồ quả lắc đứng trên mặt đất, trừ cái đó ra chỉ còn lại một mảnh tĩnh lặng. Phương Cẩn nuốt một ngụm nước bọt xuống cổ họng khô khốc của mình."Tôi cho rằng ngài càng thích câu kia hơn: Hearts are not had as a gift, but hearts are earned." (Cũng là một câu của W.B. Yeats)

"... Lòng người thì chỉ có thể được giành lấy, chứ không phải được gửi tặng." Cố Danh Tông nở nụ cười, khép sách lại ném lên trên bàn: "Qua đây."

Phương Cẩn bước từng bước đến sau chiếc bàn rộng lớn, mà Cố Danh Tông thì đang tựa hẳn người vào chiếc ghế xoay, như một con sư tử đang nghỉ ngơi dùng ánh mắt lười biếng mà sắc bén nhìn cậu từ trên xuống dưới, lát sau mới nói:

"Gầy rồi. Cố Viễn đối xử với em thế nào?"

"... Đại thiếu gia yêu cầu rất nghiêm khắc với thuộc hạ ạ." Phương Cẩn nói, mỗi lời nói đều phải xoay một vòng trong não rồi mới thốt ra ngoài: "Đại khái là vì yêu cầu của anh ấy với bản thân rất cao, cho nên cũng khó tránh khỏi nghiêm khắc với thuộc hạ hơn một chút."

Cố Danh Tông lại lơ đễnh: "Hẳn là như vậy, nhưng nó sẽ không thương xót người khác cũng là sự thật."

"Không, tôi không phải nói..."

Cố Danh Tông giơ tay lên chặn lại lời của cậu, sau đó mở ngăn kéo lấy ra một tờ danh sách quà tặng được trình bày tinh xảo, tiện tay vứt qua cho cậu: "Của em đó.

"Phương Cẩn đã biết là sẽ như thế này. Bên cạnh chiếc đồng hồ quả lắc đứng cổ kính có một kệ đồ cổ, trên tường treo một câu đối ngang được trang hoàng tinh tế, là bốn chữ"Quốc thái dân an" được viết bằng thể chữ sấu kim.

Tuy rằng do vấn đề cổ tay và tuổi tác, thế bút và lực đạo đều thoáng hiện ra một chút suy yếu, nhưng trong nét bút có sự rõ ràng dứt khoát, cũng thể hiện ra được ấn tượng mảnh mai mà rất nhanh nhẹn của thể sấu kim. (Thể chữ sấu kim là kiểu chữ thư pháp nét hơi dài, mảnh và cứng cáp.

Thế bút là phong cách dùng bút.)

Phương Cẩn còn nhớ rõ năm đó lúc viết bức tranh chữ này, cậu mặc một bộ áo ngủ bằng vải bông màu trắng, cầm bút, tập trung tinh thần đứng trước tờ giấy Trừng Tâm Đường xuất xứ từ cuối đời Thanh; Cố Danh Tông rất hứng thú mà đứng bên cạnh nhìn, ánh mắt ấy đến nay vẫn khiến cậu không thể quên một chút nào.

Đó là loại ánh mắt thưởng thức một đóa hoa, một bức tranh, hoặc đơn thuần là nhìn một con chim nhỏ xinh đẹp trong lồng sắt.

Sau khi viết xong bốn chữ thì Cố Danh Tông có vẻ rất hài lòng, trực tiếp giữ lại. Qua một đoạn thời gian sau Phương Cẩn quay về, phát hiện nó đã được đóng khung treo ở trên tường.

Cái này gần như là một thứ mà người ngoài nghề nhìn thoáng qua sẽ thấy đẹp, người trong nghề lại có thể nhìn ra cả lượng nước trong chữ.

Có điều không ghi tên không ký tên, người ngoài đa số đều tưởng là do chính Cố Danh Tông viết, ngoại trừ "Cố tổng thật văn nhã!" "Chữ đẹp!" ra thì chẳng có đánh giá gì khác, có một bậc thầy thư pháp đương đại thậm chí còn kích động bày tỏ bốn chữ này còn vượt qua tuyệt đại đa số tác phẩm của ông ta, nếu đào tạo sâu thêm mười năm, cũng có thể đẹp bằng dấu ấn cổ xưa của Huy Tông. (Tống Huy Tông, hoàng đế triều đại Bắc Tống, một vị vua chuyên về văn hóa nghệ thuật, là người nghĩ ra thể chữ sấu kim.)

Phương Cẩn muốn nói kỳ thực mấy năm nay tôi không viết nhiều, hơn nữa lễ vật này để ở chỗ tôi, lỡ như bị đại thiếu gia thấy chẳng phải là càng sinh lòng nghi ngờ sao. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại cậu vẫn nuốt mấy lời ấy trở vào, chỉ nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!