Ngay từ đầu Cố Viễn không ý thức được chuyện gì xảy ra, nhưng sau đó liền phản ứng kịp, từ bàn làm việc xông qua nhìn, chỉ thấy một mảng lớn tấm thảm dưới người Phương Cẩn, trên tư liệu, thậm chí ngay cả giữa kẽ ngón tay đều tràn đầy máu tươi, giữa bóng tối tạo thành một mảng màu vặn vẹo thật lớn.
"Em làm sao vậy?!"
Cố Viễn tiến lên đỡ lấy cậu, ngay sau đó cả bàn tay đều cảm thấy nóng ấm, mùi máu tươi trực tiếp xông vào khoang mũi.
"... Em không sao, không có việc gì đâu... Không cần gấp gáp... Đừng lo..."
Phương Cẩn lảo đảo đứng lên, trước mắt choáng váng biến thành màu đen, nhưng ý thức lại có sự thanh tỉnh kỳ dị mà tàn khốc, giống như chỉ có linh hồn trong cơ thể đang lạnh lùng nhìn ra bên ngoài.
Cậu cảm nhận được nhiệt độ ấm nóng từ đôi tay đang đỡ lấy mình của Cố Viễn, cậu cảm nhận được hơi thở gấp gáp nặng nề của Cố Viễn, cậu thậm chí không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được ánh mắt khó tả bằng lời của Cố Viễn.
Cậu chưa từng nhận thức rõ ràng đến như vậy, có thể đây thực sự là một lần cuối cùng.
Đêm hôm đó khi cậu từng lần gọi đi rồi từng lần bị chuyển vào hộp thư thoại không người nghe, cậu đã từng nghĩ bất kể phải trả cái giá gì, chỉ cần có thể để cho cậu nhìn thấy Cố Viễn một lần là được rồi.
Không ngờ lại thật sự gặp được một lần cuối.
"Cố Viễn..." Phương Cẩn khàn giọng nói, khi mở miệng thì bọt máu từ trong cổ họng không ngừng sặc ra, khiến giọng cậu nghe vừa khàn vừa chật vật:
"Anh hãy nghe em nói, Cố Viễn. Anh phải quay về thừa kế nhà họ Kha, trong di chúc của Cố Danh Tông có điều khoản bất lợi với anh, không có nhà họ Kha thì ngay cả khi Cố Danh Tông đã chết anh cũng không cách nào quay về chống chọi với nhà họ Cố được, anh..."
Lời của cậu thật sự đứt quãng quá nhiều, xen lẫn cơn ho kịch liệt và hơi thở hổn hển, kỳ thực Cố Viễn cũng không nghe rõ được từng chữ:
"Em nói cái gì vậy?! Mau câm miệng, theo anh đi bệnh viện!"
Phương Cẩn ngừng nói, một lát sau cậu mệt mỏi lắc đầu: "... Quên đi, đến lúc đó anh tự nhiên sẽ biết."
Giữa bóng tối ngón tay cậu khẽ cử động, kéo một ống phun to bằng ngón tay từ trong túi sau ra... Rõ ràng là một ống phun gây mê mini.
Động tác quá nhỏ, từ góc nhìn của Cố Viễn căn bản không nhìn thấy. Hắn đang chuẩn bị kéo cậu đi ra ngoài, còn chưa kịp làm gì đã thấy Phương Cẩn giơ tay lên, sau đó lập tức phun về phía mặt hắn!
Phụt!
Hơi sương tràn vào khoang mũi trong nháy mắt!
Từ nhỏ Cố Viễn đã được huấn luyện vô số cách phản kháng kẻ địch, phản ứng đầu tiên của hắn là muốn hất đi ống phun trong tay Phương Cẩn, nhưng trong chớp mắt đã không còn kịp nữa.
Hơi ete nồng độ cao nhanh chóng phát huy tác dụng, hắn lảo đảo lui về sau mấy bước, muốn nói gì đó lại nói không nên lời, chỉ gắt gao nhìn vào hình bóng đang dần mơ hồ của Phương Cẩn. (ete hay ê te, chất hoá học thường được ứng dụng để gây mê trong y tế)
"Em... rốt cuộc...
"Em rốt muốn làm cái gì, Phương Cẩn? Em rốt cuộc đang nghĩ cái gì?! Cố Viễn không cam lòng mà lảo đảo mấy cái, cuối cùng vẫn quỳ bụp xuống đất, ngay sau đó thì mất đi nhận thức. Cơ thể của hắn lập tức ngã xuống, nhưng được Phương Cẩn quỳ gối đỡ lấy. Ngoài cửa sổ mưa to tầm tã, sấm chớp xé rách mây đen chiếu rọi thành thị, tiếng sấm liên tục dâng lên rồi tan dần về phía chân trời. Phòng làm việc khôi phục lại một mảnh tĩnh mịch, trong bóng tối chỉ có tiếng thở dốc kịch liệt đang dần hoà hoãn của Phương Cẩn."... Cố Viễn...." Cậu nhỏ giọng nói.
Cậu chôn mặt bên chiếc cổ ấm áp của Cố Viễn, gần như tham lam mà hít lấy mùi hương kia, tựa như muốn đem mọi thứ dù nhỏ nhặt nhất đều khắc thật sâu vào trí óc. Mãi thật lâu sau cậu mới ngẩng đầu, mang theo quyến luyến và nuối tiếc vô tận, nhẹ nhàng hôn lên thái dương của Cố Viễn một cái.
Thật sự là lần cuối rồi.
Sau này anh có lẽ sẽ đính hôn, kết hôn, có gia đình và con cái của mình.
Anh sẽ không còn nhớ đến cái hôn sau cùng trong đêm mưa này nữa.
Phương Cẩn thu dọn qua loa trong phòng làm việc, gom toàn bộ tài liệu rải rác trên mặt bàn và sàn nhà lại một chỗ rồi cho vào máy huỷ giấy. Sau khi làm xong mọi việc cậu gắng gượng đỡ Cố Viễn dậy để hắn tựa trên bả vai mình, một tay vịn lấy tường, lảo đảo ra khỏi phòng làm việc.
Thủ lĩnh nhóm lính đánh thuê dẫn theo thuộc hạ đang canh gác ở hành lang, thấy cậu đi ra lập tức tiến lên, hai người tiếp nhận Cố Viễn khiêng xuống dưới lầu, thủ lĩnh kia lập tức hỏi: "Ông chủ, bây giờ đi đâu?"
Phương Cẩn vừa mở miệng gương mặt liền đau nhức, chắc hẳn đã sưng lên rồi, ngay cả nói chuyện cũng có chút mơ hồ không rõ: "Đi bến tàu."
"Ngài làm sao vậy ông chủ?!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!