Cửa lớn hội trường mở ra, Cố Danh Tông sải bước đi trước, ở phía sau phiên dịch, trợ lý cùng đội an ninh dồn dập đi theo, vượt qua cánh cửa xoay rồi đi ra ngoài.
Dưới bậc thang có vài người tùy tùng đứng trước trước đoàn xe, có một kẻ thân tín bước nhanh đến tiếp đón, đưa qua một quyển tài liệu thật mỏng.
Cố Danh Tông nhận lấy mở ra, trang đầu chính là hai bức ảnh trắng đen được phóng to có chút mờ... Một bức chụp cảnh giữa trưa trên con đường xe cộ đông đúc, Phương Cẩn một tay đặt bó cúc trắng xuống một tay che mũi, máu tươi đang cuồn cuộn không ngừng chảy tràn ra khe hở của ngón tay; một bức khác là chụp vào mấy ngày sau, Phương Cẩn từ trong bệnh viện đi ra, trong tay cầm theo một túi thuốc.
Cố Danh Tông nhìn thật lâu, khép tài liệu lại thản nhiên nói: "Biết rồi."
Đội an ninh mở cửa xe, Cố Danh Tông ngồi vào trong, chỉ nghe kẻ thân tín kia lại thấp giọng nói: "Ngoài ra còn một việc nữa Cố tổng. Vừa rồi trong lúc ngài họp, nhà họ Kha ở Hồng Kông gọi điện thoại tới nói có chuyện gấp, là cụ Kha Văn Long đích thân gọi ạ..."
Trong xe một mảnh tĩnh lặng, Cố Danh Tông nhắm mắt dưỡng thần.
Một lát sau y đột nhiên nói: "Đưa điện thoại cho tôi."
Thuộc hạ đưa điện thoại di động qua, Cố Danh Tông tìm số trong phần nhật ký cuộc gọi rồi gọi lại, chỉ chốc lát sau đầu dây bên kia vang lên một âm thanh già yếu: "A lô, Cố tổng?"
"Cụ Kha." Cố Danh Tông cười hỏi: "Nhà họ Kha có chuyện gì quan trọng mà phải làm phiền ngài tự mình gọi điện tìm tôi?"
Đầu dây bên kia yên tĩnh, sau đó lập tức vang lên giọng nói khàn khàn rét lạnh của Kha Văn Long:
"Cố tổng, chuyện năm đó trong lòng tôi và cậu đều biết rõ, qua nhiều năm như vậy cũng đều bình an vô sự, nhưng đoạn thời gian trước cậu phái người đến quấy nhiễu cha của Cố Viễn như vậy thì hơi quá đáng rồi! Người của cậu lập lờ bên ngoài viện điều dưỡng, tôi cũng mở một mắt nhắm một mắt, bây giờ càng ngày lại càng được đằng chân lân đằng đầu, thật sự cho rằng tôi vẫn có thể dễ dàng tiếp tục tha thứ sao?"
Cố Danh Tông cười nói: "À, tôi phái người đến quấy nhiễu anh hai sao?"
"Trợ lý mà cậu chỉ định cho Cố Viễn, thật ra là thuộc hạ thân tín của cậu đúng không? Cậu ta vào viện điều dưỡng làm cái gì, đưa cơm cho anh hai cậu hay sao!"
Cố Danh Tông đưa tay cầm quyển tài liệu kia lên, mở ra lần thứ hai.
Phía sau ảnh chụp kỳ thực còn có mấy tờ giấy, chữ chi chít ghi lại một số tin tức và hướng đi của Phương Cẩn, nhưng Cố Danh Tông cũng không có nhìn. Mắt y nheo lại nhìn chằm chằm người thanh niên trong hình kia, dưới bầu trời xám xịt, cậu đặt xuống một bó hoa trắng trước đống tro tàn từ lâu đã không còn tồn tại, khuôn mặt trên bức hình đen trắng lãnh đạm không có chút màu máu, gần như bị chôn vùi trong một thân đồ đen, cùng một chiếc bóng xám thấp thoáng ở xa trong khung hình.
"... Cụ Kha." Cố Danh Tông đột nhiên nói, "Chúng ta giải quyết triệt để chuyện này một lần đi."
"... Cậu nói cái gì?"
"Qua nhiều năm như vậy người nhà hai bên không ngừng xung đột, tôi từng bước đề phòng, cụ cũng cố gắng cầm hơi để không chết trước tôi, chắc hẳn cũng mệt mỏi rồi. Không bằng cụ dẫn anh hai đến đại lục, chúng ta ngồi xuống nói chuyện này cho triệt để, sau đó nước sông không phạm nước giếng, tôi không cần đề phòng cụ, cụ cũng không cần tính toán tôi, đôi bên đều thanh tịnh, thế nào?"
Kha Văn Long trầm giọng nói: "Cậu muốn thế nào?"
"Tôi muốn giải quyết triệt để quả bom hình người trên tay cụ."
"Ha ha ha..." Tiếng cười châm chọc của Kha Văn Long vang lên, "Muốn mạng anh hai cậu, cậu lấy cái gì để đổi?"
Cố Danh Tông thản nhiên nói: "Tám mươi phần trăm gia sản nhà họ Cố."
Đầu dây bên kia lập tức ngừng lại trong nháy mắt.
Sau một hồi lâu trầm mặc mà cứng ngắc, Kha Văn Long rốt cục lại tiếp tục mở miệng: "Cậu nghiêm túc sao, hay chỉ là nói chơi một chút mà thôi?"
"Chắc hẳn cụ biết tôi là hạng người gì, cụ Kha. Cố Dương không có tố chất làm người thừa kế, mà Cố Viễn cho dù không phải tôi sinh ra, tư chất của nó đều đang đặt ở đó. Nếu như tôi cố ý lưu lại toàn bộ mọi thứ cho Cố Dương sẽ chỉ tạo thành hai kết cục, một là sau khi tôi chết huynh đệ tương tàn, Cố Dương sẽ bị thủ tiêu hoàn toàn bởi Cố Viễn có nhà họ Kha làm chỗ dựa; hai là nhà họ Kha bị bức đến nóng nảy, cá chết lưới rách tung nhân chứng ra, với bản lĩnh của Cố Dương tuyệt đối không chống được áp lực từ gia tộc. Hai cái kết cục này cuối cùng đều dần đến việc toàn bộ gia sản sẽ thuộc về quyền sở hữu của Cố Viễn, Cố Dương thì ngay cả tính mạng cũng không thể bảo đảm."
"Mà tôi hiện tại nguyện ý hoà đàm, danh chính ngôn thuận giao tám phần mười sản nghiệp cho Cố Viễn, còn lại hai phần thuộc về Cố Dương." (cho bạn nào ko biết, hoà đàm = đàm phán chấm dứt chiến tranh trong hoà bình)
"... Cụ nên biết rằng chuyện này đối với hai nhà Kha Cố mà nói đều là chuyện tốt, cụ rốt cục có thể yên tâm nhắm mắt, tôi cũng có thể bảo vệ tính mạng cho Cố Dương và người thân của nó, đồng thời để lại một tài sản đủ cho nó ăn uống cả đời không hết. Đề nghị này thế nào?"
Kha Văn Long không lên tiếng một hồi lâu.
"Cậu thật sự rất có bản lĩnh." Lát sau lão lạnh lùng nói, "Năm đó cha Cố Viễn không qua được cậu, thực sự không chỉ là vì bản thân cậu ta yếu."
Cố Danh Tông nho nhã lễ độ nói: "Cảm tạ cụ đã khích lệ, anh hai tôi chỉ là vận khí không tốt mà thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!