Chương 32: Cậu không nhìn thấy, lúc này trong ánh mắt Cố Viễn tràn đầy đắm chìm và mê luyến sâu đậm

Nửa giờ sau, Phương Cẩn cứng còng ngồi bên lề đường kẻ đến người đi, trên mặt không còn chút màu máu.

Xe cứu thương cách đó không xa đang mở cửa sau, một đám người vây quanh Cố Viễn,  hắn đang được bác sĩ bôi thuốc. Trán của hắn bị va đập chảy máu, bác sĩ dùng băng vải quấn từng vòng quanh đầu, thuộc hạ thân tín của hắn đang ở bên cạnh cúi người vội vàng nói gì đó.

Cố Viễn gật đầu, giơ tay lên ngăn bác sĩ lại, xuyên qua đám người bước về phía Phương Cẩn.

Phương Cẩn ngẩng đầu đối diện với Cố Viễn. Ở gần đó là đèn xe sáng choang và tiếng người ồn ào, cùng với con đường hỗn độn sau vụ tai nạn xe, tất cả như cùng vặn vẹo hoá thành hư không dần dần tan biến trong tầm nhìn; chỉ còn thân thể cao ngất đang khoanh hai tay lại của Cố Viễn và ánh mắt từ trên cao nhìn xuống của hắn, phản chiếu rõ rệt vào đáy mắt Phương Cẩn..... Anh sẽ hỏi sao?

Anh sẽ hỏi cái gì?

Ý thức của Phương Cẩn hỗn loạn, cô đặc lại mơ hồ, cậu biết mình nên nhanh chóng nghĩ ra một đáp án, như vô số lần đối mặt với người khác trong cuộc đời vậy, từ trong cục diện vô cùng căng thẳng tràn ngập nguy cơ tìm ra được lý do hoàn mỹ nhất, nhưng vào giờ khắc này cậu đột nhiên thấp thỏm, vừa sợ hãi vừa mệt mỏi, cái gì cũng không nghĩ ra được.

Cậu chỉ có thể nhìn vào Cố Viễn, thời gian đột nhiên bị kéo dài, không khí cũng đứng yên trong giây phút thời gian bị ngưng đọng này.

Nếu như đây là kết thúc, thì cứ như vậy đi... Ý nghĩ này vô thức vụt qua trong đầu cậu.

Cậu cũng thực sự không dựng lên được biểu hiện giả dối nào nữa.

"Sợ sao?

"Cố Viễn mở miệng hỏi. Phương Cẩn đón nhận gương mặt trầm như nước không phân rõ hỉ nộ của hắn, một lát sau cậu khàn giọng nói:"Sợ."

"Muốn về nhà không?"

"... Về nhà."

Cố Viễn rốt cục vươn tay về phía cậu.

Phương Cẩn như thấy được miếng gỗ nổi mà nắm lấy bàn tay hắn, mượn lực đứng lên khỏi lề đường, bởi vì ngồi lâu nên trước mắt đột nhiên bị choáng một chút..... Ngay tại lúc này Cố Viễn đột nhiên rút tay lại, Phương Cẩn choáng váng trái tim đập chậm nửa nhịp, trên mặt còn chưa kịp lộ ra sự hoảng hốt đã cảm thấy cằm của mình bị nắm lấy.

"Đừng nhúc nhích!"

Cố Viễn chợt quay đầu lại quát: "Người tới! Gọi bác sĩ qua đây!

"Lúc này Phương Cẩn mới cảm thấy một dòng chất lỏng ấm nóng đang chảy ra từ xoang mũi, chẳng mấy chốc trên môi đã tích đầy máu, thậm chí còn chảy qua khoé môi tụ lại dưới cằm. Cậu theo bản năng biết được tình cảnh lúc này sẽ không dễ coi, lập tức muốn tránh khỏi bàn tay đang chặn trên mặt mình của Cố Viễn, nhưng mà Cố Viễn lại gắt gao nắm lấy không để cậu đi:"Bác sĩ! Nhanh lên một chút!

Không thấy có người bị thương hay sao?!"

Âm cuối gần như lạc giọng, Phương Cẩn nhất thời sửng sốt.

Lúc này liền thấy mấy tên thuộc hạ chen chúc cùng bác sĩ y tá vội vã chạy tới, không nói gì đè cậu lên băng ca, trực tiếp kéo đến chỗ xe cứu thương. Ngay sau đó, hai người bác sĩ mang theo y tá chạy đến đè ấn trên dưới toàn thân cậu một lượt, vừa ấn vào ổ bụng vừa hỏi cậu có đau hay không.

Lúc này Phương Cẩn mới hiểu thì ra bọn họ đều cho rằng khi xảy ra tai nạn cậu bị đụng trúng ở đâu, nội tạng bị thương nên mói có thể chảy máu mũi.

"Không... không có, không bị đụng vào đâu cả." Phương Cẩn đẩy bác sĩ ra, giãy dụa ngồi dậy: "Có thể là do tâm tình kích động gây nên, mọi người kiểm tra xem tôi có nóng lên không..."

Bác sĩ bán tín bán nghi đi đo nhiệt độ cơ thể, rồi mới xoay qua nói với Cố Viễn đầu quấn băng vải, hắn đứng bên ngoài xe còn đang chăm chú nhìn vào bên trong: "Chắc là không phải nội tạng bị thương và chấn động não, có thể là hoảng sợ quá độ nên bị kích thích, đúng là có phát sốt một chút... Nhưng vì lý do an toàn thì nên đi bệnh viện kiểm tra đi."

Phương Cẩn vừa muốn cự tuyệt, Cố Viễn lại gật đầu nói: "Đi ngay bây giờ.

"... Phương Cẩn quả thực không có đụng vào đâu, chỉ có phần mềm bị bầm tím mấy chỗ trong lúc khoang xe bị chấn động mạnh mà thôi, cũng không cần phải theo dõi. Cố Viễn kiểm tra xong trước cậu, ngồi trên hành lang ngoài cửa phòng cấp cứu xem báo cáo thuộc hạ đưa tới, thấy cậu đi ra thì nâng mắt lên cười:"May mà lần này có em, nếu không thì thật sự xảy ra chuyện rồi.

"Giọng điệu thận trọng khen ngợi trong lời nói này kỳ thực có chút cổ quái, Phương Cẩn hơi khựng lại một chút. Nhưng không đợi cậu nghĩ ra lời để đáp, Cố Viễn đã lẩm bẩm nói:"Thật không ngờ em còn rất tỉnh táo, phát súng kia cũng thực may mắn, xem ra lần sau vẫn phải dạy em bắn súng mới được."

Hắn nhìn Phương Cẩn cười cười, vẻ mặt kia hết sức bình thường, Phương Cẩn cũng ép bản thân gượng cười đáp lại.

Cố Viễn vẫy tay, Phương Cẩn liền đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn, lập tức bị hắn kéo lại ôm vào trong lòng.

Đêm khuya bên ngoài phòng cấp cứu tuy rằng không có ai, nhưng dù sao bệnh viện cũng là nơi công cộng, loại tư thế thân mật này khiến trong lòng Phương Cẩn có chút bất an; nhưng Cố Viễn lại không hề cảm thấy có chút gì không ổn, chỉ chăm chú nhìn bản báo cáo rậm rạp chi chít chữ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!