Sáng hôm sau khi tỉnh lại, Cố Viễn đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị người trở mặt... Hắn nhảy qua ngồi trên người Phương Cẩn, nhìn chằm chằm hàng mi đang mở ra từng chút trong nắng sớm của cậu, ngay cả tâm lý ăn một bạt tai cũng đã chuẩn bị xong.
Phương Cẩn mở mắt ra rồi lại nhắm chặt, sau nhiều lần lập lại mới thanh tỉnh, mơ mơ màng màng nhìn Cố Viễn đang ngồi trên người mình: "Chào?"
Cố Viễn dại ra một lát, mới cảnh giác xoay người xuống giường: "... Chào."
Phương Cẩn mặc áo sơ mi trắng hôm qua của Cố Viễn, không cài nút, ngơ ngác ngồi trên giường. Áo sơ mi có chút lớn với cậu, đuôi tóc đen mềm biến mất trong cổ áo trắng tinh, nhan sắc mộc mạc lại hài hoà trong nắng sớm; Cố Viễn vừa đánh răng vừa nhịn không được chạy qua hôn một cái, làm cho bên má cậu cũng dính bọt trắng.
Phương Cẩn vẫn đang chìm trong trạng thái ngây ngốc không biết gì của chứng huyết áp thấp vào buổi sáng, mãi cho đến khi Cố Viễn nhanh chóng rửa mặt xong, vào nhà bếp bưng đến một ly nước ép trái cây tươi, đưa tay vẫy vẫy trước mặt cậu:
"Này này? Người đẹp ngủ mê?" (tức là sleeping beauty, tên gốc của truyện công chúa ngủ trong rừng á)
Lúc này Phương Cẩn mới chợt giật mình tỉnh lại, bỗng nhiên nhìn chằm chằm Cố Viễn hai giây, sau đó che miệng nhanh chóng phi xuống khỏi giường.
Trong nháy mắt Cố Viễn sinh ra ảo giác là Phương Cẩn muốn nôn, kết quả đi theo tới phòng tắm nhìn một cái, lại thấy cậu đang vội vội vàng vàng nặn kem đánh răng. Trong phút chốc Cố Viễn không nhịn được cười, vịn lấy khung cửa mà trêu chọc:
"... Em xấu hổ cái gì chứ? Sợ bị anh ngửi thấy mùi sao? Có mùi thì đã bị anh ngửi thấy nãy giờ rồi, bây giờ mới sợ anh ghét bỏ em sao Phương trợ lý?"
Phương Cẩn vừa đánh răng vừa liều mạng xua tay, không biết là đang nhấn mạnh rằng mình không thèm để ý, hay là đang chột dạ che giấu.
Cố Viễn cười ha ha, cứ đứng ở cửa phòng tắm không chịu đi, dùng hết các loại phương pháp trêu ghẹo cậu, đùa giỡn cậu, còn làm bộ muốn đi theo nhìn cậu đi vệ sinh.
Kết quả sáng sớm Phương Cẩn đã vừa xấu hổ vừa vội vã làm vệ sinh cá nhân, còn phải thường xuyên chú ý để không bị chụp lén, chờ cậu rốt cục sửa soạn xong hết ngồi vào trước bàn ăn thì đã qua giờ làm việc từ lâu.
Cố Viễn áo mũ chỉnh tề ngồi sau bàn ăn uống cà phê, vỗ vỗ đùi mình, ra lệnh: "Ngồi lên đây.
"Phương Cẩn quay mặt sang chỗ khác làm bộ không nghe thấy, trực tiếp ngồi vào phía đối diện trên bàn ăn, bên tai dường như có chút hồng. Cố Viễn một tay bưng ly cà phê, một tay liên tục bấm bàn phím vèo vèo soạn thư gửi đi, cũng không ngẩng đầu lên mà cảm thán nói:"Em quá không theo kịch bản rồi Phương trợ lý.
Trợ lý người ta câu dẫn ông chủ xong, sáng hôm sau đều phải rời giường sớm, trang điểm làm tóc đầy đủ, mặc áo ngủ gợi cảm rồi nằm xuống lại, làm bộ như vừa tỉnh giấc, mơ màng mê ngủ cho ông chủ một cái hôn chào buổi sáng; sau đó lúc ăn sáng sẽ ngồi trên đùi ông chủ miệng đối miệng đút bánh mì, mị nhãn như tơ mà ngậm xúc xích chiên, rồi lại nũng nịu làm bừa trên bàn ăn một phen... Em nhìn em xem.
"Cố Viễn hận rèn sắt không thành thép mà thở dài: Phương Cẩn nhỏ giọng nói:"Anh có kinh nghiệm ghê."
"Trong ti vi đều diễn như vậy! Em xuống tay với ông chủ trước mà cũng không biết kiếm chút tài liệu tham khảo để nâng cao trình độ tay nghề sao?"
"... Trong ti vi phải là sáng hôm sau ông chủ dẫn trợ lý đi nhà hàng năm sao ăn sáng chứ?
"Phương Cẩn hoài nghi nói. Kết quả Cố Viễn hùng dũng đập điện thoại một cái, chỉ chỉ đĩa đồ ăn to lớn trắng tinh trên mặt bàn:"... Em cho rằng mấy thứ này là ai làm ra? Em có biết vì bảo nhà hàng ba sao Michelin đưa đồ ăn đến anh đã tốn bao nhiêu tiền không?
Em nhìn xem nửa miếng cà chua này đi từ Anh, trứng gà này đi từ Brazil vượt ngàn trùng khơi đến trên đĩa của em dễ dàng lắm sao, hửm?
Còn không biết xấu hổ chỉ trích anh không dẫn em ra ngoài ăn?
"(5 sao của Cẩn nói là chỉ tiêu chung bình thường của nhà hàng khách sạn, đủ điều kiện là đạt được, có thể đạt lên 6,7,8 sao. Còn sao Michelin là sao đánh giá chuyên môn về ẩm thực, phải được những chuyên gia ẩm thực hàng đầu của Michelin đánh giá công nhận thì mới có sao, và 3 sao là cao nhất)"..." Phương Cẩn nhìn nửa cái trứng còn sót lại trên đĩa, thành tâm thành ý nói với nó: "Vất vả rồi."
Cố Viễn lúc này mới thôi, không khách khí mà phê bình: "Em rất cần phải đi tìm chút tài liệu bồi dưỡng kỹ thuật đó, Phương trợ lý, chỉ dựa vào khuôn mặt của em để làm vốn mà muốn giữ anh cả đời sao?"
Phương Cẩn mượn động tác uống cà phê, vô cùng bí mật mà sờ sờ mặt mình, thầm nói em có dựa vào khuôn mặt để giữ anh sao? Rõ ràng là anh dựa vào khuôn mặt để giữ em thì có.
Nhưng mà Cố Viễn không cho là như vậy, hắn không thừa nhận bản thân ngoài gương mặt ra không có bất cứ cái gì để giữ chân Phương trợ lý cả, kiên quyết nhận định mình mới là kẻ nông cạn bị sắc đẹp bên ngoài mê hoặc.
Cố tổng nông cạn bị sắc đẹp bên ngoài mê hoặc tự mình khởi động chiếc Mercedes SLR đưa Phương trợ lý đi làm, nhưng mà giờ cao điểm buổi sáng vẫn chưa qua, trên đường đến công ty cứ đi một chút rồi lại dừng, thân xe lấp lánh ánh bạc gặt hái vô số ánh mắt hâm hộ.
Phương Cẩn ngồi ở vị trí kế bên ghế tài xế, bị các loại ánh mắt nhìn chăm chăm cảm thấy rất áp lực, rốt cục nhịn không được hỏi: "Cố tổng?" (Siêu xe có nick name "mũi tên bạc
"trị giá 10 tỷ) Cố Viễn lạnh lùng nói:"Anh phát hiện em trở mặt nhanh thật đấy, ngày hôm qua ở trên giường còn vừa khóc vừa gọi Cố Viễn, sáng sớm đã giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, bây giờ còn trực tiếp kéo dài khoảng cách gọi Cố tổng... Có phải đợi đến công ty rồi em sẽ gọi anh là "vị họ Cố làm việc ở phòng bên cạnh tuy tôi không biết tên nhưng là người phát tiền lương cho tôi hàng tháng" kia ơi hay không?"
Phương Cẩn một chữ cũng không nói nên lời, hồi lâu sau mới miễn cưỡng nghẹn ra một câu: "... Cố Viễn."
"Phương trợ lý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!