Chương 29: (Vô Đề)

Phương Cẩn xin nghỉ một ngày, nhưng hôm sau vẫn không đi làm.

Sáng sớm Cố Viễn đến đón cậu, nhưng trong nhà không có ai, gọi điện cũng không bắt máy. Đến công ty Cố Viễn lại dặn thư ký gọi tiếp, nhưng cả một buổi sáng cũng không hề có hồi âm.

Buổi trưa Cố Viễn vốn có một hội nghị, nhưng mỗi lần đến chỗ thư ký lại nghe báo rằng điện thoại không ai nghe máy, hắn rốt cục ngày càng nóng nảy không yên, cuối cùng lúc sắp đến buổi trưa thì tuỳ tiện mượn cớ, dời lại buổi hội nghị mà bên nhà cung cấp đã mỏi mắt trông chờ hắn mở gần nửa tháng, sau đó cũng không đánh tiếng với ai mà tự mình lái xe đến nhà Phương Cẩn.

Lần thứ hai đứng trước cánh cửa này, hắn đột nhiên nhớ lại lần trước không mời mà tới, kết quả ở phòng khách nghe thấy tiếng tiếng thở dốc gấp gáp bị đè nén truyền tới từ phòng ngủ, trong lòng lập tức xẹt qua một dự cảm chẳng lành, đôi mày rậm cũng nhíu lại..... Có phải Phương Cẩn ở nhà...

Nhưng mà cậu ấy thích mình, bây giờ đã biết mình cũng thích cậu ấy, chắc không phải đâu.

Cố Viễn không nhịn được mà nghĩ nếu như Phương Cẩn thật sự lại lên giường với người ta, thì hắn phải làm cái gì.

Phản ứng đầu tiên của hắn là đem gian phu đánh bán sống bán chết, sau đó gọi điện kêu vệ sĩ trùm bao bố ném xuống sông, rồi trói Phương Cẩn lại hung hăng đè ba ngày ba đem khiến cậu nhận thức rõ sự thật, sau này không dám liếc mắt tới những người đàn ông khác nữa; nhưng nghĩ đi nghĩ lại một chút, trực tiếp ra tay đánh gian phu có vẻ không thú vị lắm, phải treo ngược tên kia lên, để tên kia mở to mắt nhìn hắn làm Phương Cẩn đến mức ý thức mơ hồ, khiến cậu khóc lóc cầu xin tha thứ thừa nhận hắn tốt hơn bất kỳ kẻ nào mới đúng.

Cố Viễn hít sâu một hơi, đè nén sự tức giận và kích động nào đó đang sôi trào, đưa tay gõ cửa một cái.

"Phương Cẩn! Anh biết em ở bên trong! Phương Cẩn!"

"Đi ra mở cửa!

"Ầm ầm ầm, ầm ầm ầm. Cố Viễn gõ đến mấy chục lần, càng gõ trong lòng càng nổi lửa, đột nhiên cửa mở ra không hề báo trước. Kết quả trong nháy mắt đó Cố Viễn không thu tay kịp, mấy đột ngón tay thuận thế lao đi... Bốp! Phương Cẩn che mũi ngồi xổm xuống."Em sao rồi?

"Cố Viễn nhất thời có chút hoảng hốt, nhanh chóng đỡ Phương Cẩn dậy nhìn một cái, chỉ thấy nửa gò má cậu đều bị mái tóc lộn xộn che phủ, cậu đang bụm chặt miệng mũi, mơ hồ có thể thấy khoé mắt đỏ bừng, trên hàng mi dường như còn treo nước mắt. Cố Viễn lập tức phát hoảng:"Anh không cố ý! Có đau lắm không? Đánh trúng đâu rồi? Có chảy máu không?"

Phương Cẩn nhắm chặt hai mắt không nói được một lời, chỉ có nước mắt từng giọt từng giọt thật lớn trượt qua gò má.

Cố Viễn trăm triệu lần không nghĩ tới chính mình lại làm cho Phương Cẩn khóc dưới tình huống như vậy, trong lúc hoảng loạn chỉ có thể ôm cậu tới ghế sô pha trong phòng khách, vừa đè cậu xuống không cho đứng dậy, vừa cố sức đẩy bàn tay đang che miệng mũi của cậu ra.

Chỉ thấy mũi cậu đã hoàn toàn đỏ, nhưng không biết là khóc đỏ hay bị đánh đỏ, Cố Viễn cẩn thận nhìn kỹ một chút, may là không chảy máu mũi.

"Anh không cố ý mà, đừng khóc nữa đừng khóc nữa... Em cần chườm đá không?"

Phương Cẩn gắt gao nhắm chặt hai mắt, tựa người trên ghế sô pha, chỉ lắc đầu không nói một câu.

Nhưng Cố Viễn vẫn đi đến tủ lạnh tìm hai viên đá, lúc đi ngang phòng ngủ còn tiện thể liếc mắt nhìn vào, bên trong cũng không có ai khác, vì vậy hắn thở phào nhẹ nhõm.

Phương Cẩn đã ngồi dậy, tựa vào góc tay vịn sô pha, ánh mắt kinh ngạc dõi theo Cố Viễn. Vẻ mặt kia kỳ thực có chút đờ đẫn, Cố Viễn cũng không biết làm thế nào, liền lấy viên đá xoa lên sống mũi cho cậu, cậu cũng không phản kháng, gặp lạnh chỉ khẽ nghiêng đầu tránh một chút.

Cố Viễn lại xoa xoa bên cánh mũi cậu, nhìn thấy thật sự không bị chảy máu, sau đó tiện tay ném viên đá vào trong miệng nhai rốp rốp rồi hỏi: "Em làm sao vậy?"

"..."

"Sao hôm nay không đi làm? Tâm tình không tốt sao?"

"...

"Cố Viễn nắm lấy tay cậu, kéo tay áo lên nhìn một chút, chỉ thấy máu tụ tím đen đã tan đi không ít. Nhưng sắc mặt cậu vẫn thật sự không dễ nhìn, dưới mắt có vành đen trông rất mệt mỏi, có vẻ đã thật lâu rồi không ngủ, ngay cả ý thức cũng có chút cảm giác bị tan rã. Bộ dáng như vậy thực sự quá bất thường, giọng Cố Viễn nghiêm nghị lên:"Phương Cẩn! Em rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đừng có không nói lời nào!"

"... Không có gì..." Hồi lâu sau Phương Cẩn rốt cục nhỏ giọng nói, "Có chút khó chịu."

Cố Viễn lập tức sờ thử trán cậu, quả nhiên có chút phát sốt. Hắn lập tức đứng dậy tìm thuốc tìm nước, nhưng lại bị Phương Cẩn kéo lại, khàn khàn nói: "Không cần uống thuốc, bình thường cũng hay như vậy... Không có chuyện gì, lát nữa thì tốt rồi, uống thuốc hạ sốt nhiều không tốt."

Cố Viễn cũng biết tâm tình cậu có biến động lớn thì sẽ phát sốt, nhưng chuyện gì xảy ra lại khiến tâm tình cậu biến động chứ?

Hắn hoài nghi nhìn Phương Cẩn, lại thấy đối phương dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn hắn, vẻ mặt kia như là trong lòng cất giấu nhiều chuyện không giải quyết được, muốn tìm thấy đáp án trên người hắn vậy.

Trong lòng Cố Viễn khẽ động, nghĩ đến có phải cậu thấy kỳ hạn một tháng sắp đến liền muốn chia tay với hắn hay không, vì vậy hắn lại ngồi xuống kéo tay cậu, cẩn thận mà trịnh trọng hỏi: "Có phải em có chuyện gì muốn nói cho anh biết không?

"Trong phòng khách một mảnh an tĩnh, ngọn cây ngoài cửa sổ nhẹ nhàng đong đưa, truyền đến tiếng ve kêu mơ hồ. Phương Cẩn nhìn chăm chú vào hắn, vẻ mặt muốn nói lại thôi."... Cố Viễn..." Thật lâu sau cậu rốt cục nhẹ nhàng hỏi: "Vì sao anh thích em vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!