"Tay em làm sao vậy?"
Phương Cẩn chợt lấy lại tinh thần, mới phát giác Cố Viễn chẳng biết đã dừng xe lại lúc nào.
Ngoài cửa xe phố xá đã lên đèn rực rỡ, khung cảnh quen thuộc, đúng là cổng vào khu nhà của cậu. Cố Viễn từ ghế lái của chiếc Maybach vươn người sang, đang đè cổ tay cậu ra kiểm tra tỉ mỉ.
Cái tay đó đêm hôm qua ở KTV bị Vương Vũ bẻ ngược, hôm nay đã hiện lên chút xanh đen, đến trưa thì máu đọng tản ra liền biến thành một mảng tím đen.
Ban ngày Phương Cẩn cài tay áo lại che giấu kín kẽ, nhưng tối nay Cố Viễn dẫn cậu đi ăn đồ nướng, lúc về trên người thấy nóng nên không chú ý mà cuốn tay áo lên, kết quả bị bắt gặp.
Phương Cẩn rút tay lại: "Không có gì, hôm qua không cẩn thận đụng phải cửa...
"Cố Viễn lại đột nhiên bắt lấy, kéo tay cậu đến trước mặt, hôn một cái lên chỗ bị tụ máu. Bên trong xe mờ tối một mảnh tĩnh lặng, Phương Cẩn ngồi ghế phó lái mà giật mình, chỉ có thể cảm thấy cổ tay truyền đến một chút đau nhức nhỏ nhặt, cùng với xúc cảm ấm áp ẩm ướt như men say của một loại rượu tuyệt mỹ."Cố tổng..."
"Ngón tay em sao lại dài như thế." Cố Viễn có chút hứng thú đem tay mình áp lên bàn tay cậu, quan sát tỉ lệ:
"Trước đây em từng đánh đàn sao? Ngón tay dài như vậy không đi đánh đàn thì thật đáng tiếc." (cho bạn nào ko biết, trong đàn piano bạn thường phải nhấn hoặc giữ nhiều phím cùng lúc, ngón tay dài thì phạm vi phím bạn có thể khống chế cùng lúc sẽ rộng hơn, cũng dễ ấn cùng lúc những phím cách nhau hơn những người có ngón tay ngắn.)
Một lúc sau Phương Cẩn hiếm thấy mà miễn cưỡng rút tay về, nói: "Xin lỗi."
Cố Viễn nhướng mày nhìn về phía cậu, nét mặt dường như có rất nhiều ý nghĩ sâu xa. Nhưng bất ngờ là hắn lại không nổi cáu, cũng không xù lông, một lát sau mới nói: "Không có gì... Cho dù là vợ chồng thì cũng có lúc bà xã khó chịu không muốn chấp nhận lời mời gọi, anh sẽ tôn trọng em."
Có thể nói ra lời này, chứng tỏ Cố đại thiếu gia nhất định đã xem mấy tác phẩm văn học mộng mơ để bổ túc kiến thức về phương pháp theo đuổi, cách chung sống của vợ chồng rồi.
Phương Cẩn nhất thời không biết phản ứng thế nào, lại thấy Cố Viễn buông tay, xem ra ánh mắt của hắn dường như rất bất đắc dĩ, lại có chút đắc ý. (từ gốc của tác phẩm mộng mơ là canh gà văn, chỉ những truyện kiểu rất hoa mỹ hoàn hảo, đọc không cần suy nghĩ nhiều, kích thích người đọc, khiến ngta vui vẻ hơn khi có thể trốn tránh hiện thực và ảo tưởng về một thế giới lãng mạn tươi đẹp như mơ, giống như canh gà á, mềm thơm dễ ăn dễ tiêu, cực bổ uống vào khoẻ ngay:v)
"..." Phương Cẩn chần chừ hồi lâu, rốt cuộc nói: "... Cảm ơn."
Cố Viễn nho nhã lễ độ gật đầu, tỏ vẻ chấp nhận.
"Cái kia... Cố tổng. " Sau khi xuống xe Phương Cẩn dường như đột nhiên nhớ ra gì đó, xoay người nói: "Ngày mai tôi muốn đi tìm bác sĩ Đông y để làm tan máu bầm, có thể xin nghỉ không?"
Cố Viễn lập tức hỏi: "Muốn anh đi cùng em sao?"
"Không cần nhanh lắm, tôi tự đi là được rồi."
Cố Viễn dường như có chút khó chịu, nhưng mà nghĩ lại trong sách nói dù là theo đuổi mạnh mẽ thế nào cũng phải cho đối phương không gian riêng tư nhất định, vì vậy hắn gật gật đầu khoan dung nói: "Em đi đi."
Phương Cẩn thở phào, xoay người rời đi.
Cậu vẫn không mời Cố Viễn lên nhà ngồi một chút, mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, Cố đại thiếu gia vẫn không tránh được có chút tiếc nuối.
Nhìn theo bóng dáng Phương Cẩn khuất dần vào khu nhà, Cố Viễn thấy lúc này vẫn chưa muộn, suy nghĩ một chút không thấy có việc gì để làm, liền ngây người chốc lát rồi chuẩn bị lái xe đến trường bắn hắn thường đi để luyện súng một chút.
Hắn bật đèn xoay tay lái, đồng thời thuận tay mở ngăn ngầm ở cạnh cửa, sờ vào trong một cái.
Ngay sau đó hắn đột ngột đạp phanh..... Trong ngăn ngầm có một hốc chứa hình súng lục tinh xảo, trong đó chứa một khẩu Browning MK3 cứng cáp bền chắc.
Đó là loại súng Cố Viễn thường dùng nhất, trong hai băng đạn xếp đầy 13 viên đạn, buồng đạn bất cứ lúc nào cũng kẹt một viên, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày có ít nhất ba trăm ngày được hắn cất giữ bên mình. (buồng đạn luôn kẹt 1 viên tức là lúc nào cũng sẵn sàng hốt xác đối thủ á, mình chú thích kèm hình ở dưới nha)
Mà bây giờ, miếng vải mềm vốn được hắn lót trong hốc chứa đã bị kéo ra một chút.
Một góc vải bị kẹt giữa thân súng và hốc chứa, thật sự chỉ là một cạnh nhỏ gần bằng kẽ móng tay mà thôi, nhưng độ quen thuộc của Cố Viễn với cái hốc chứa súng này có thể nói là như hai bàn tay của mình, cho dù chỉ sờ một cái cũng có thể cảm nhận được điều bất thường.
Ánh mắt sắc bén của hắn dán chặt vào cây súng lục, hồi lâu sau mới nâng mày lên.....
Ngày hôm sau.
Một viện điều dưỡng tư nhân danh tiếng nào đó ở Hồng Kông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!