Chương 26: Phương Cẩn chỉ vào tấm ảnh, gọn gàng dứt khoát hỏi:

Vương Vũ cứng ngắc trong chốc lát, rốt cuộc mở đoạn phim trên di động lên.

Đoạn phim này rõ ràng đã bỏ qua đoạn đầu và được cắt nối biên tập, mở đầu là một phòng bệnh đèn đuốc sáng trưng, trên giường bệnh bất ngờ là Lục Văn Lỗi đang rơi vào trạng thái hôn mê. Ngay sau đó cửa phòng bệnh mở ra, một người giả làm bác sĩ mặc áo khoác trắng đeo khẩu trang đi vào, từ trong túi lấy ra một ống tiêm, đi thẳng tới bên giường bệnh của Lục Văn Lỗi.

Vương Vũ gắt gao nhìn chằm chằm nửa bên mặt bị lộ ra của bác sĩ kia..... Đó là khuôn mặt của anh ta!

Trong đoạn phim anh ta vén vạt áo Lục Văn Lỗi lên, ghim kim tiêm vào mạch máu dưới nách của ông ta, mấy giây sau đã tiêm xong, nhanh chóng thu xếp tất cả trở về như cũ, sau đó im hơi lặng tiếng đi ra ngoài.

"... Làm sao cậu có cái này." Vương Vũ đột nhiên nhìn thẳng vào Phương Cẩn, từng câu từng chữ hỏi: "Trước khi tôi đi vào cũng đã sắp xếp qua một lần, sau khi ra ngoài tất cả phim ghi hình của bệnh viện đã bị tiêu huỷ toàn bộ, cậu không có khả năng..."

"Từ ngày đầu tiên Lục Văn Lỗi vào nằm phòng bệnh này tôi đã biết ông ta khó có thể giữ được mạng, vì thế tôi lắp đặt camera mini trên trần nhà, trừ tôi ra ngay cả đại thiếu gia cũng không biết có đoạn phim ghi hình này. Mặt khác để giữ mạng của ông ta, một ngày hai mươi bốn tiếng tôi đều theo sát giám thị phòng bệnh, ngay cả buổi tối cũng không dám nhắm mắt ngủ, không ngờ vẫn để anh đắc thủ."

"Nhưng mà may mắn, anh chỉ biết thay thế phim ghi hình giám sát của bệnh viện, nhưng lại không biết tôi có phương pháp dự phòng. Là do anh sơ suất khinh địch."

Vương Vũ trầm giọng nói: "Cậu uy hiếp tôi?"

Phương Cẩn vùi mình thật sâu vào ghế sô pha, quần áo đen bao bọc lấy thân thể gầy gò, nghe xong chỉ nâng cằm lên nói: "... Xem tiếp đi."

Phân đoạn thứ hai tiếp sau đó rõ ràng đã qua vài năm, dưới góc phải hiện lên một loạt thông số màu vàng, là một buổi tối mùa hè ba năm trước.

Trên màn ảnh hiện lên cổng vào của một khu biệt thư xa hoa, sau đó góc quay di chuyển từ dưới đi lên rồi được cắt đến đoạn vào bên trong biệt thự. Trong phòng khách lớn đèn đuốc sáng trưng một nhà ba người đang bị trói gô trên sàn nhà, xung quanh có vài tên vệ sĩ trông chừng, Vương Vũ đứng giữa đám người mang theo cây đao sáng loáng đi lên phía trước.

Trong ánh mắt mang theo đủ loại kinh hoảng của con tin anh ta nâng tay lên chém xuống, máu bắn ra tung toé, kết liễu bọn họ tại chỗ!

Những cỗ thi thể nặng nề ngã xuống đất, Vương Vũ tiện tay đem ném đao xuống mặt đất một cái: "Làm rối hiện trường, vật đáng giá cuốn đi hết, nguỵ trang thành hiện trường giả có cướp vào nhà, năm phút sau rút quân."

Bọn thuộc hạ lên tiếng đáp vâng rồi cấp tốc tản ra bốn phía.

"Đây là lão đại Trúc Thanh Bang, cậu..."

Vương Vũ quả thực không thể tin vào hai mắt của mình, anh ta nhớ rất rõ ngày đoạn phim này được ghi hình đã có chuyện gì xảy ra: nhà họ Cố vì một vài nguyên nhân phức tạp đã có tranh chấp cùng Trúc Thanh bang ở Đài Loan, Trúc Thanh bang tính toán dùng chứng cứ có được khi hợp tác cùng nhà họ Cố trước đây để tiến hành vơ vét tài sản. Ngày hôm đó Cố Danh Tông đáp ứng đàm phán, nhưng đến buổi tối liền cho người giết một nhà ba người bọn họ, cuối cùng cảnh sát dùng lý do có cướp vào nhà để kết án qua loa.

Lúc đó Phương Cẩn đang ở Đài Loan xử lý một vài chuyện khác, Cố Danh Tông bảo Vương Vũ sau khi xong việc thì mang theo vệ sĩ đến đón cậu quay về thành phố G... Sở dĩ nói sau khi xong việc là có ý không muốn để Phương Cẩn tận mắt thấy cảnh máu tanh, nhưng hôm đó tình hình có thay đổi, Vương Vũ phải kéo dài thời gian hành động, dẫn đến khi đang giết người bày trò đen ăn đen thì Phương Cẩn đã ở hiện trường. (đen ăn đen tương tự với lấy độc trị độc ấy, cụ thể hơn là chỉ việc trộm đồ của kẻ cướp, ở đây họ dàn dựng chuyện có kẻ trộm vào nhà của lão đại xã hội đen, cũng tương tự với việc trộm đồ của kẻ cướp.)

Lúc đó Vương Vũ cũng không hề đem người thiếu niên xinh đẹp trầm mặc, không có chút cảm giác tồn tại này để vào mắt, mặc dù Cố Danh Tông có vẻ ôm kỳ vọng rất lớn đối với cậu, nhưng trong mắt Vương Vũ, cậu thực sự chỉ là một vật nhỏ được cưng chiều mà thôi. Miễn cưỡng để nói cái vật nhỏ này có gì đặc biệt thì chính là mức độ được cưng chiều quả thực ngoài dự đoán của mọi người... Nhưng điều này cũng không đủ để Vương Vũ sản sinh lòng kiêng kị với cậu dù chỉ một chút nào.

Anh ta chỉ nhớ rõ lúc ở hiện trường, Phương Cẩn hình như từng mở miệng cầu tình cho đứa nhỏ kia, nhưng bị anh ta cứng rắn bác bỏ thì cũng liền ngậm miệng, trầm mặc đứng phía sau đám người mà mở mắt trừng trừng nhìn một nhà ba người kia ngã vào vũng máu.

Nhưng anh ta không nghĩ tới, Phương Cẩn không phải thật sự trầm mặc, cậu lúc đó đang ghi hình!

Cậu còn lưu giữ đoạn phim này suốt ba năm!

"Cậu uy hiếp tôi?!" Vương Vũ hung hăng xoá đi đoạn phim, đập điện thoại di động lên bàn ầm một tiếng: "Cậu cho rằng như vậy sẽ có tác dụng sao? Đừng quên tôi thực chất chỉ là vâng mệnh hành sự, cậu đem những thứ này ra không phải uy hiếp tôi, mà là tổng giám đốc!"

Phương Cẩn mỉa mai nói: "Tổng giám đốc? Tổng giám đốc mà biết anh hai lần giết người để lộ mặt còn bị ghi hình, y sẽ tiếp tục giữ anh lại hay tự tay xử anh, hửm?"

Vương Vũ chợt khựng lại.

Nhưng ngay sau đó anh ta lại kịp phản ứng, lắc đầu nói: "Không... Nếu như tôi bị lộ trên tay người khác, nói không chừng Cố tổng sẽ thật sự xử lý tôi, nhưng lộ trên tay cậu thì thế nào? Cậu có thể cầm đi cho Cố tổng xem, nói cậu uy hiếp mua chuộc tôi không được nên tới tố giác tôi sao? Đến lúc đó tôi thấy người bị xử lý chính là cậu!"

"... Ngây thơ." Phương Cẩn bình luận.

Cậu khoanh tay dựa vào sô pha, chẳng biết vì sao tư thái bình thản kia trong phút chốc lại khiến Vương Vũ nhớ tới Cố Danh Tông.

Nhưng mà cảm giác đó quá nực cười, anh ta quyết định dập tắt ý nghĩ hoang đường này.

"Chỉ khi ở tình huống không lay động đến gốc rễ của bản thân Cố Danh Tông mới có thể giữ anh lại, nhưng nếu như người uy hiếp đến y là anh thì sao? Nếu như hai đoạn phim này trong một buổi chiều truyền đi khắp mạng internet, nhà nhà đều biết, ngay cả nhà họ Cố dốc toàn lực cũng không cách nào bao che cho anh thì sao?"

Vương Vũ gắt gao nhìn chằm chằm vào Phương Cẩn, trong chớp mắt anh ta gần như không thể tin được những lời cậu nói ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!