Ánh mắt Phương Cẩn khẽ biến, nhưng đây chẳng qua là chuyện trong nháy mắt.
Đến lần thứ hai chuyển mắt về phía cụ Kha thì sắc mặt cậu đã như bình thường, đến cả giọng nói cũng rất bình tĩnh:
"Thì ra là cụ Kha, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu. Tôi họ Phương, là trợ lý của Cố tổng, thường ngày vẫn nghe Cố tổng nói về ngài với chúng tôi, quả nhiên tiếng tăm trăm nghe không bằng một thấy."
Làm trợ lý và phụ tá cho người khác lâu ngày nói chuyện quả thật nói đến là cẩn thận, cụ Kha nghe xong nhất thời cười nói: "Nào có? Lão già cổ hủ này có gì đáng giá để thằng nhóc này đặt bên miệng mà nói chứ? Không cần phải dỗ ông già này vui đâu mà!
"Vừa nói vừa xua tay cười to, người sáng suốt đều nhìn ra được lão chỉ là khiêm tốn ngoài miệng, kì thực vô cùng cao hứng. Người đi theo phía sau lão cũng tâng bốc lên thêm, Cố Viễn cũng hứng thú góp vào vài câu. Bất quá tâm tư của hắn rõ ràng không nằm trên người ông ngoại, quay đầu liền nhìn về phía Phương Cẩn một cái, ánh mắt tuy rằng có sự che đậy nhưng lại mang theo thân thiết khó có thể ẩn giấu."Buổi chiều tôi quay lại tìm ngài vậy, Cố tổng."
Giữa những lời nói của mọi người xung quanh Phương Cẩn tự nhiên cúi người nói với Cố Viễn: "Chuyện ngài dặn dò tôi sẽ nhớ kỹ."
Cố Viễn không còn cách nào khác, chỉ đành phất tay ý bảo cậu cứ rời đi trước.
Phương Cẩn sải bước đi qua hành lang khách sạn, mặt kính của khung ảnh treo hai bên tường phản chiếu sườn mặt băng lãnh tú lệ không có một chút biểu tình của cậu.
Mẹ đẻ của Cố Viễn xuất thân từ dòng họ lớn, nhưng qua nhiều năm như vậy tự hắn vẫn một mực ở lại Anh, nhà họ Cố và nhà họ Kha lại gần như không qua lại gì, dần dà về sau mọi người đều đã quên mất hắn còn có một nhà ngoại cường đại... Nhà họ Kha ở Hồng Kông, là tập đoàn tài chính dẫn đầu về vận tải hàng hải ở các bến tàu địa phương, đầu tư vào nhiều lĩnh vực liên quan đến khách sạn, đất đai, sòng bài, gia chủ Kha Văn Long năm nay đã hơn tám mươi tuổi, người thừa kế chỉ có một đứa con trai độc nhất, cũng chính là Kha Vinh cậu ruột của Cố Viễn.
Nhà ngoại mạnh mẽ có tiềm lực như vậy, Cố Danh Tông lại không thích Cố Viễn gần gũi quá mức, tại sao vậy?
Phương Cẩn trở lại căn phòng tổng thống mà Cố Viễn ở, đi qua phòng khách hình tròn to lớn, lại không đi vào phòng ngủ của mình mà trực tiếp đến phòng ngủ của Cố Viễn.
Nhà họ Kha và nhà họ Cố giống nhau, trước kia đều có bối cảnh là gia tộc xã hội đen, nhưng sau khi Cố Viễn sinh ra nhà họ Cố đã bắt đầu liên tục từng bước tẩy trắng, nhưng nhà họ Kha từ đen chuyển trắng chỉ mới là chuyện của mấy năm gần đây.
Phương Cẩn luôn có độ quan tâm cực cao đối với những tin tức bí mật ngầm ẩn thế này, cậu biết đến bây giờ vẫn đang có tin đồn nói chuyện nhà họ Kha tẩy trắng là giả, mỗi lần những bang phái xã hội đen địa phương tuyển cử nhiệm kỳ mới đều có bóng dáng người nhà họ Kha ẩn hiện, chỉ là lời đồn này cũng là âm thầm lan truyền không lên được mặt bàn mà thôi.
Nếu như cách nói này là thật, vậy sự bất mãn khó hiểu của Cố Danh Tông đối với nhà họ Kha thật ra cũng có thể là có căn cứ, nhiều năm hoàn toàn không qua lại như vậy cũng có thể lý giải... Thậm chí, nếu như Cố Viễn thật sự không phải là con ruột của Cố Danh Tông, cái mạng của hắn có thể được giữ lại đến bây giờ cũng có lý do rõ ràng: bởi vì ngại người nhà họ Kha.
Kha Vinh con trai độc nhất của Kha Văn Long đến nay vẫn chưa có đời sau.
Cố Viễn tuy là cháu ngoại, nhưng cũng là huyết thống đời thứ ba duy nhất của Kha Văn Long!
Phương Cẩn rút máy tính của Cố Viễn từ trong tủ tài liệu ra, nhập mật mã vào mở khoá.
Hệ thống máy tính của Cố Viễn áp dụng chế độ mã luân phiên, từ rất lâu trước đây Phương Cẩn đã nắm bắt được những điểm mấu chốt trong cách thiết lập này.
Đây cũng không phải để chờ thời cơ hại Cố Viễn, mà hành động của Phương Cẩn xuất phát từ một loại khao khát đặc thù đã ăn sâu bén rễ vào tâm lý những kẻ yếu thế, bọn họ luôn mong muốn thu thập được các nguồn thông tin, từ lâu về trước cậu đã dùng mọi loại thủ đoạn để phá vỡ hệ thống mật mã của Cố Danh Tông, mà hệ thông an ninh của Cố Viễn được thiết lập kế thừa từ Cố Danh Tông, trực tiếp dựa theo đó mà áp dụng là được.
Cậu chưa từng trực tiếp đăng nhập vào máy tính của Cố Viễn như vậy, để tránh bị phát hiện, động tác của cậu hết sức cẩn thận chú ý, vừa vào được cậu lập tức đăng nhập các tài khoản ngân hàng tư nhân của Cố Viễn, đồng thời mở hộp thư dùng các từ khoá cực kỳ có chủ đích để tìm kiếm những thông tin cậu muốn.
Nếu như Kha Văn Long có thái độ thân thuộc với Cố Viễn như vậy, chứng tỏ quan hệ giữa họ cũng không phải đôi bên không qua lại như nhà họ Cố thể hiện ra bên ngoài.
Quả nhiên rất nhanh Phương Cẩn đã tìm ra thứ mình muốn... Những giao dịch uỷ thác nội bộ giữa Cố Viễn và nhà họ Kha, những khoản vốn điều động đáng kể trong ngân sách, sau khi sự việc bên vận tải hàng hải Minh Đạt xảy ra Cố Viễn nhất thời không kịp xoay vòng vốn, hắn đã rút một khoản tiền mấy triệu đô la từ nhà họ Kha!
Phương Cẩn dừng động tác, không biết nên làm sao một hồi lâu, phản ứng duy nhất của cậu là: Cố Danh Tông nhất định đã biết.
Chính vì đã biết, y mới ngày càng kiêng kị Cố Viễn, huống hồ có thể Cố Viễn căn bản không phải con ruột của y!
...
Phương Cẩn nhanh chóng lau chùi bàn phím, cũng lau sạch những chỗ có thể bị lưu lại dấu vân tay trên vỏ ngoài máy tính, cất máy tính đi để mọi thứ trở về trạng thái cũ.
Trong đầu cậu cấp tốc lướt qua một loạt đầu mối... Cố Danh Đạt thần bí trong hình, cha mẹ cậu hơn hai mươi năm về trước, Kha Văn Long mua cậu rồi lại đưa cho nhà họ Cố, cùng người mẹ ruột năm đó đã chết bất đắc kì tử của Cố Viễn... Vô số những manh mối và chi tiết hội tụ thành hình, đột nhiên gợi ra một nghi vấn khác đã ngủ say từ lâu trong trí nhớ.
Đó là vấn đề Phương Cẩn đã từng nghĩ đến từ thời niên thiếu, nhưng theo năm dài tháng rộng dần dà cậu đã không còn tự hỏi nữa, chính là... rốt cuộc cậu bị bán vào nhà họ Cố như thế nào?
Khi còn có bé có một đoạn thời gian cậu đặc biệt không e sợ Cố Danh Tông, còn từng cực kỳ ngây thơ chạy đi hỏi. Lúc đó câu trả lời Cố Danh Tông đưa ra là: dù đã vay nặng lãi nhưng việc buôn bán của cha mẹ cậu vẫn không khá lên được, sau khi họ tự sát chủ nợ đem cậu đi, trong những khu chợ đen ngầm buôn bán trẻ con những đứa có nhóm máu quý hiếm như cậu vô cùng đắt giá, bởi vậy cậu đã bị bán vào nhà họ Cố.
Lúc đó Phương Cẩn còn nhỏ tuổi cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì cậu vẫn nhớ việc trong nhà không trả nổi nợ, rất nhiều lần cha mẹ mang theo cậu ra ngoài chạy trốn lúc đêm khuya, cuối cùng vì không chịu nổi gánh nặng cùng nhau tự sát, ấn tượng kia khi đó vẫn còn rất mới, còn chợ đen buôn bán trẻ con là chuyện cậu đã tự mình trải qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!