Chương 21: (Vô Đề)

Đây dĩ nhiên không phải lần đầu tiên Cố Viễn hôn môi, nhưng thật sự là lần đầu tiên sinh ra cảm giác run rẩy và kích thích như bị điện giật.

Hắn không hay không biết mà làm nụ hôn này sâu hơn, công thành đoạt đất trong khoang miệng mềm mại của Phương Cẩn, càn quét qua lại, khi đó những lời nói nồng nhiệt như cùng hoà tan vào một chỗ, ngay cả hàm răng và vòm miệng phía trên cũng bị xâm lược và liếm láp không thương tiếc.

Thực sự là quá kích thích, trong hỗn loạn Cố Viễn không tự chủ được mà nảy lên cái ý nghĩ này.

Hắn chặn lấp đôi môi Phương Cẩn, bước qua ngồi vắt ngang trên người cậu, tiếp đó thuần thục lột chiếc áo thun chữ T to rộng và quần ngủ của cậu ra.

Phương Cẩn mê mê man man nằm đó tựa hồ còn không biết chuyện gì đang xảy ra, cậu chỉ rất là buồn ngủ rất là muốn ngủ, nhưng dưới ánh đèn da thịt trắng nõn căng mượt và đường cong cơ thể uyển chuyển duyên dáng tựa như mang theo sự rực rỡ mê người, khiến hơi thở Cố Viễn dồn dập, quả thực cứng đến muốn nổ tung.

Cái này thật ra rất không có đạo đức, dù sao ý thức của Phương Cẩn đang mơ hồ, rất khó nói được bản thân cậu có đồng ý hay không.

Nhưng mà quan tâm gì chứ?

... Cậu khẳng định là thích tôi, Cố Viễn nhiều lần nghĩ. Cậu khẳng định là vẫn cực kỳ cực kỳ thích tôi, bằng không vì sao trung thành tận tâm theo sát tôi, bằng không vì sao vừa nãy cứ luôn miệng gọi tên tôi?

Hắn dễ dàng lật người Phương Cẩn qua, theo tấm lưng gầy gò trơn mượt trượt thật sâu đến dưới thắt lưng, cho đến cái mông bóng tròn rất vểnh, xúc cảm mềm mại nhẵn nhụi gần như là để mê hoặc người ta ngược đãi và chà đạp không thương tiếc.

Cố Viễn chưa từng nghĩ thân thể đồng tính sẽ khiến hắn cảm nhận được sức hấp dẫn xiêu hồn lạc phách này, hắn gần như là theo bản năng mà nhả nước miếng lên ngón tay, thay cho bôi trơn mà cố sức cắm vào tiểu huyệt bí ẩn nhất, bỗng chốc chợt nghe Phương Cẩn rên ra một tiếng mang theo ý chống cự.

Nhưng Cố Viễn căn bản không cách nào dừng lại, hắn xoay gương mặt hoảng hốt của Phương Cẩn lại rồi không ngừng hôn môi, đồng thời lại mạnh mẽ cắm ngón tay thứ hai vào.

Bắt đầu từ lúc ở Anh Cố Viễn đã luyện bắn súng trường kỳ, luyện nhiều đến mức đầu ngón tay cũng có vết chai, lúc ma sát vào thì tạo ra đau đớn khiến Phương Cẩn không ngừng giãy dụa vặn vẹo.

Nhưng tiếng rên của cậu hoàn toàn bị chặn lại trong môi hôn nóng bỏng, lực giãy dụa cũng như động vật nhỏ rơi vào bẫy rập, chỉ có thể mặc cho người ta ức hiếp, yếu ớt đến không đáng kể, dễ dàng bị vùi lấp trong sự quấn quýt của thân thể.

"Cậu thích tôi đúng không?"

Cố Viễn nắm lấy tóc cậu khiến cậu hơi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt ửng đỏ ngậm nước kia mà hỏi: "Nói xem tôi là ai?

"Hắn đột nhiên rút ngón tay ra khỏi tiểu huyệt đã trở nên mềm mại, cùng lúc đó Phương Cẩn vì bị ma sát mà trong chớp mắt đã run rẩy cả lên, hắn gắt gao đè lên thân thể gầy gò trần trụi của cậu, bộ phận cứng rắn theo đó mà chỉa vào bên trong bắp đùi trắng mịn. Cho dù đang ở trong tình trạng ý thức mông lung, Phương Cẩn cũng có thể cảm giác được thứ nóng hầm hập kia sẽ mang tới nguy hiểm thật lớn, cậu theo bản năng muốn lắc mình thoát ra ngoài. Nhưng giây tiếp theo Cố Viễn lại dùng sức nắm cằm cậu lên, ép cậu nhìn thẳng vào hắn:"Lặp lại lần nữa tôi là ai?"

"... Cố..." Phương Cẩn mơ hồ không rõ mà nói: "Cố Viễn...

"Âm cuối kia mang theo hơi thở hổn hển suy yếu, thay vì nói là gọi tên Cố Viễn, không bằng nói là đang tỏ ra yếu thế, lấy lòng và cầu xin tha thứ. Nhưng mà dưới tình huống như vậy thì cầu xin tha thứ lại như một dòng diện mãnh liệt hơn hung hăng đánh vào thần kinh đang sôi trào của Cố Viễn, lửa dục thiêu đốt ánh mắt hắn đến đỏ bừng, giây tiếp theo hắn đã thô bạo mà trực tiếp cắm vào!"...A!"

Trong nháy mắt cả người Phương Cẩn đều cứng lại, mười ngón nắm chặt lấy ga giường, các đốt ngón tay trắng xanh hết cả lên, lối vào dưới sự kích thích mạnh mẽ liền co rút dữ dội muốn đẩy thứ to lớn kia ra ngoài.

Nhưng mà thứ đang được hấp thụ kia lại càng có được sự sảng khoái mãnh liệt hơn, Cố Viễn phản xạ có điều kiện bắt lấy cổ tay cậu, ngay cả nửa giây cũng không đợi được, mượn lực mà hung hăng đem thứ đang rắn chắc bừng bừng của mình đâm hết toàn bộ vào trong cơ thể cậu!

Mẹ nó sướng quá, đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu Cố Viễn.

Vì say rượu nên nhiệt độ cơ thể tăng cao, lối vào cực kỳ nóng bỏng căng chặt, bị xâm lấn thô bạo nên đang cố hết sức co rút kịch liệt, nhưng vì loại phản kháng nhỏ nhặt không đáng kể này mà càng khiến kẻ xâm lấn thêm sảng khoái, quả thực tựa như dù đáng thương như thế vẫn hoan nghênh hắn đến làm... Cảm giác kia thực sự quá thoải mái, thế cho nên trong nháy mắt Cố Viễn thiếu chút nữa không kiên trì nổi, nhưng cảm giác muốn bắn lập tức đã bị sự thẹn quá thành giận lấn át.

Hắn cắn răng đè nén dục vọng đang bị kích động quá mức, bắt đầu gắt gao đè lên Phương Cẩn mà ra vào. Ban đầu là chậm rãi mà triệt để, mỗi lần đi vào thì độ sâu đều đạt đến trình độ khủng bố, khiến Phương Cẩn không phát ra được một âm thanh nào cả; rút ra rồi lại đẩy vào đến tận cùng, khuếch đại cảm giác ma sát rõ ràng đến vô hạn, thậm chí mơ hồ có thể kéo ra một chút phần thịt đỏ tươi xinh đẹp ở bên trong.

Nhưng mà rất nhanh sau đó, trong sự hấp thụ chặt chẽ vui sướng kia hắn đã mất đi một chút khống chế cuối cùng, tốc độ rút cắm càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mãnh liệt, bộ phận hung tợn bừng bừng không ngừng hung hăng quất vào nơi non mềm nhất ở sâu bên trong, tiếng vang dâm mỹ tràn ngập khắp cả căn phòng.

Phương Cẩn bị đẩy đến mức cả người như bị xỏ xuyên qua, tiếng rên rỉ mang theo tiếng khóc nức nở gián đoạn, cậu không ngừng cố gắng bò về phía trước để giảm bớt sự va chạm quá sâu.

Nhưng hành động chạy trốn này càng khiến cơn tức của Cố Viễn lên cao hơn, hắn lập tức kéo phần tóc phía sau để lôi cậu trở lại, vừa không lưu tình chút nào mà làm đến cùng, vừa hôn lấy đôi môi ướt át run rẩy của cậu, trong lúc dây dưa chỉ nghe được tiếng rên rỉ và thở dốc tan vỡ của Phương Cẩn.

"So với người bạn tình kia của cậu thì thế nào?"

Cố Viễn cay nghiệt ép hỏi cậu, dồn hết sức day nghiến đè ép điểm mẫn cảm nhất ở sâu bên trong:

"Lớn hơn hắn không, hửm? Làm cậu thoải mái hơn hắn làm không?"

Ánh mắt lơ đễnh của Phương Cẩn nhìn chằm chằm vào hắn, đuôi mắt thật dài đỏ bừng như nhuộm son, ánh nước trong veo lúc ẩn lúc hiện ở đáy mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!