Nhà bạn Cẩn đại khái là thê này nhé mn.
-----------
Đầu óc Phương Cẩn trống rỗng, toàn thân cứng ngắc không thể động đậy.
"Tôi thấy em bừa bãi quá, chắc là bình thường công việc bận rộn nên không kịp dọn dẹp, vì thế tôi đã dọn dẹp lại giúp em một chút."
Cố Danh Tông cười hỏi: "... Sao vậy?"
Phương Cẩn nhìn thẳng vào mắt y, đáy mắt Cố Danh Tông mang theo chút ý cười, dường như thật sự muốn biết cậu bị làm sao..... Nhưng Phương Cẩn biết, người đàn ông như Cố Danh Tông, thậm chí ngay trước khi y ra tay giết người cũng sẽ không mảy may xuất hiện bất kỳ dấu hiệu gì.
Từng giây, từng giây trôi qua, ngắn ngủi vài giây lại bị kéo dài vô tận như cảnh quay chuyển động chậm trong phim, dưới áp lực quá lớn đến nỗi chuyển động của không khí cũng ngưng trệ.
Cố Danh Tông vẫn đang đợi câu trả lời của cậu, ngay cả tư thế ung dung thong thả cũng không thay đổi nửa phần, nhưng mà sau lưng Phương Cẩn đã rịn ra chút mồ hôi lạnh.
Cậu biết đây là chính cơ hội cuối cùng.
Nên trả lời thế nào đây?
Nên trả lời thế nào, mới có thể dập tắt lửa giận và hoài nghi của Cố Danh Tông?
"Kỳ thực chuyện này..."
Phương Cẩn nói vài chữ, rồi lại ngừng một chút, trong đầu lóe lên một ý nghĩ mơ hồ nhưng lại là điểm mấu chốt..... Cố Danh Tông thực sự muốn biết chuyện này sao?
Y là loại người mà khi vừa nắm được manh mối thì không tìm hiểu nguồn gốc rồi điều tra rõ toàn bộ tin tức, đã dứt khoát đến chất vấn yêu cầu người khác trả lời sao?
Không.
Khả năng lớn nhất là Cố Danh Tông đã biết hết tất cả, vậy thì hiện tại y đến đây không phải là muốn một đáp án, mà là thái độ.
Đáp án và thái độ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, chuyện đã làm ra thì không thể thay đổi, nhưng động cơ thì có thể có nhiều cách để nói. Nếu như đổi lại cậu là Cố Danh Tông, trong tình huống đã nắm hết nội tình trong tay, còn đặc biệt tới đây hỏi một câu để làm gì?
Nói cách khác, y muốn thấy trong sóng gió từ việc vận tải hàng hải Minh Đạt phá sản, thậm chí cả trong cuộc đấu giành quyền lực kịch liệt ở nhà họ Cố mấy năm tới... cậu sẽ biểu hiện ra thái độ thế nào đây?
Trong chớp nhoáng Phương Cẩn bắt được điểm mấu chốt nhất này, nhưng bên ngoài chỉ nhìn thấy cậu dừng lời khoảng nửa giây ngắn ngủi.
"... Trong nhà quả thật có chút bừa bãi, không nghĩ tới ngài sẽ đến... Chỉ hy vọng ngài không thấy món đồ kia.
"Phương Cẩn dừng lại một chút, rồi trực tiếp bước ngang qua phòng khách đi về phía phòng ngủ, đến bên cạnh chiếc tủ đầu giường. Động tác của cậu thật bình tĩnh, ai cũng không biết lúc này cơ bắp trên cánh tay cậu dùng để kéo ngăn tủ đã căng thẳng đến mức hơi run lên."Đây là tôi mua từ một cửa hàng đồ cổ, chỉ là nảy ra chút ý tưởng mà thôi, cũng không phải đồ vật quý giá gì. Vốn muốn tìm người mài giũa cho sáng hơn một chút rồi tặng ngài, nhưng nếu có thể ngài đã thấy rồi thì tôi đây cũng không giấu nữa vậy.
"Phương Cẩn quay lại phòng khách, bình tĩnh đứng trước mặt Cố Danh Tông, lặng lẽ vươn tay ra..... Trong lòng bàn tay cậu đặt một tấm vải nhung đen bằng phẳng, trên mặt vải có một chiếc nhẫn ngọc trong suốt xanh biếc, nhìn kỹ lại là hai chiếc nhẫn ngọc một lớn một nhỏ lồng vào nhau. Chiếc nhẫn được chạm trổ cực kỳ ôn hoà tinh tế, đặc biệt là hoa văn tinh xảo đến nỗi không thể chê được, ghép vào vừa khớp không một kẽ hở, mặt ngoài lại tạo nên bốn ký tự hoàn chỉnh."Hai người bình tâm.
"Cố Danh Tông chậm rãi đọc khẽ, đáy mắt nổi lên vẻ hứng thú khá nhiều. (Hồi trc mình tưởng chữ bình tâm ko có trong tiếng Việt nên mình để trong chương 3 là hai người hạnh phúc. H mới biết là có nên mình đổi lại là bình tâm nha, mình sửa chương 3 luôn rồi. Bình tâm là trong lòng bình tĩnh, làm chủ được lý trí và tình cảm trước sóng gió. Nếu bạn luôn bình tâm trong các mối quan hệ của mình thì sẽ giữ vững mối qhệ đó lâu dài.)"Nhân viên trong tiệm đồ cổ đó nói chất ngọc của chúng không phải là ngọc Lão Khanh thuần khiết, nhưng quý ở niên đại và phần chạm trổ, thời xưa có anh em hoặc vợ chồng mang cặp nhẫn này, biểu hiện ý nghĩa đôi bên là độc nhất vô nhị trong lòng nhau.
Tôi thấy chúng để lâu trong tiệm nên không sáng bóng, đã định đi mài giũa một chút, nhưng mà nếu như thường xuyên đeo trên tay ngắm nghía, hẳn là có thể lấy lại độ sáng rất nhanh thôi."
Phương Cẩn đi vòng qua bàn trà, nửa quỳ trên chiếc thảm trước ghế sô pha, bàn tay thon dài trắng nõn nâng cặp nhẫn ngọc kia lên.
Tầm nhìn nơi khóe mắt cậu kỳ thực có thể thoáng nhìn qua chiếc điện thoại Vertu trên bàn trà kia, nhưng ánh mắt cậu không lệch đi một chút nào, chỉ vững vàng nhìn Cố Danh Tông, ánh mắt điềm tĩnh mà ung dung.
Trong phòng khách một mảnh tĩnh lặng, sau một hồi dường như Cố Danh Tông thấy việc này rất thú vị, rốt cục cầm lấy chiếc nhẫn lên nhìn một chút, y lấy chiếc nhẫn lớn ở bên ngoài ra cầm trong tay, lại tuỳ ý ném chiếc nhỏ cho Phương Cẩn: "Tôi đã nói rồi lời của tôi ngày đó không sai đâu."
Y dừng lại một chút, đối mặt với ánh mắt thắc mắc của Phương Cẩn mà cười nói: "... Tôi đã nói so với Cố Viễn và Cố Dương, vẫn là em càng giống tôi hơn.
"Phương Cẩn hoàn toàn không biết tiếp lời như thế nào, cậu hơi giật mình. Cố Danh Tông lại có vẻ như cũng không thèm để ý, đột nhiên chuyển đề tài, cười hỏi:"Em đã biết trước đây phía nam vùng duyên hải thường đeo loại nhẫn này, vậy có biết người phương bắc rèn ưng thế nào không?"
"..." Phương Cẩn lắc đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!