Chương 17: Bằng chứng không thể chối cãi

Kỳ thực chỉ là mấy phút ngắn ngủi, nhưng với Phương Cẩn mà nói lại như trôi qua cả một thế kỷ dài dằng dặc vậy.

Tầm mắt cậu không chút sơ hở mà lướt qua phía sau Cố Viễn, chỉ thấy cách đó không xa trên hành lang bệnh viện, cửa phòng bệnh mở ra lần thứ hai, Vương Vũ im hơi lặng tiếng đi ra.

Trang phục của anh ta vẫn là áo khoác dài trắng cùng khẩu trang che kín mặt, lúc xoay người thì liếc mắt nhìn Phương Cẩn, rồi lập tức nhanh chóng biến mất sau lối thoát hiểm gần cầu thang.

"... Phương Cẩn." Cố Viễn gian nan khống chế bản thân lui về sau nửa bước, khàn giọng nói: "Có thể là cậu mệt mỏi quá rồi, tôi dẫn cậu về nghỉ ngơi nhé, được không?

"Lòng bàn tay hắn đặt lên bàn tay đang níu lấy mình của Phương Cẩn, dường như muốn đẩy Phương Cẩn ra, nhưng rồi lại không hạ quyết tâm được, khiến cho trong nháy mắt đó hai người tạo ra một tư thế nắm tay cực kỳ thân mật. Giây tiếp theo Phương Cẩn đột nhiên ý thức được điều gì đó, cậu rút tay về như bị điện giật:"Xin... xin lỗi Cố tổng!

Tôi nhất thời nhất thời chưa phản ứng kịp cho nên mới... Ngài không sao chứ?

"Đôi tay thon dài nhẵn mịn trong lòng bàn tay Cố Viễn đột nhiên bị rút đi, hắn mới thật sự là người không phản ứng kịp. Nhưng mà ngay sau đó hắn đã lấy lại được tinh thần, lập tức mất tự nhiên nghiêng người lui ra sau, che đi bộ phận cương cứng phía dưới. May là trễ rồi nên hắn mặc quần jean áo sơ mi, cương cũng không quá rõ ràng, nếu như là âu phục ôm người thì chắc lúc này đã có thể đạt được hiệu ứng rõ mồn một."Không có việc gì, bị cậu làm sợ hết hồn, hoảng hốt mất hồn thế làm cái gì!" Cố Viễn cố sức ho khan một tiếng để che giấu âm thanh có chút khàn khàn của mình, hắn xoay người bước ra khỏi ban công trước, cũng không quay đầu lại mà lạnh lùng nói: "Cậu không về nhưng tôi phải về, muốn đứng đó tới sáng ngày mai luôn hay sao?"

...

Phương Cẩn không có khả năng ở lại một mình trong bệnh viện nữa, chỉ có thể theo Cố Viễn trở về.

Bình thường Cố Viễn ở căn hộ ba phòng có tầng lửng nằm tại trung tâm thành phố cách nơi này rất gần, dọc đường về là vệ sĩ lái xe, hai người cùng ngồi ở phía sau.

Bên trong buồng xe khép kín Cố Viễn cũng không biết là khứu giác mình đột nhiên trở nên cực kỳ nhạy bén, hay là mùi hương trên người Phương Cẩn thực sự vô cùng rõ ràng, nói chung hắn có thể nhận ra rõ ràng mùi nước hoa của nam truyền đến từ phía sau tai Phương Cẩn, nhẹ nhàng ưu nhã như có như không, không ngừng kích thích thần kinh nhạy cảm đầy nôn nóng của hắn.

Nương theo ánh đèn ven đường đang liên tục lùi về sau, Cố Viễn dùng tầm nhìn ở khoé mắt không ngừng quan sát Phương Cẩn, ánh mắt lưu luyến không rời khỏi ngọn tóc đen nhánh phía sau chiếc tai trắng nõn mềm mại cùng đường viền thon dài bên gáy.

Không biết sờ vào là cảm giác gì nhỉ, hắn không kiềm chế được mà nghĩ.

Phương Cẩn lại kéo cà vạt lên rồi, cậu ấy lúc nào cũng thắt chặt như thế làm gì? Hơn nửa đêm rồi cả người còn nghiêm chỉnh như vậy, đợi lát nữa cậu ấy mặc cái gì ngủ nhỉ, mặc áo thun cũ của mình sao?

Có thể quá lớn với cậu ấy không ta?

Cố Viễn không thoải mái mà đổi tư thế ngồi một chút, che đi trạng thái cương cứng vẫn không hề hồi phục suốt theo dọc đường. Bây giờ hắn thật sự muốn tìm một người nào đó qua nhà, nhưng chẳng lẽ hắn có thể gọi tình nhân ở sát bên phòng Phương Cẩn ngủ sao?

Hay là tìm cậu bé nào trẻ trung xinh đẹp như kiểu Tiểu Diêu qua dập lửa chút?

... Không không không, lỡ như để Phương Cẩn nghe được thì sẽ nghĩ thế nào đây, đến lúc đó lại tức đến khóc mất.

Nhưng mà nói gì thì nói buổi tối Phương Cẩn có muốn mặc quần ngủ không nhỉ, mấy đồ riêng tư thế này mà dùng chung thì quá nhạy cảm rồi.

Nhưng nếu mà không mặc chẳng lẽ nào cho cậu ấy để trần cặp chân kia, chân cậu ấy dài như vậy, để trần thế kia đi tới đi lui có thể không tốt lắm hay không....

Xe hơi dừng lại dưới lầu của căn hộ, vệ sĩ quay đầu lại kính cẩn lễ phép nói: "Đại thiếu gia, đến rồi ạ.

"Cố Viễn phục hồi tinh thần lại từ trong mấy ý nghĩa mê loạn, ừ một tiếng rồi đẩy cửa xe ra. Phương Cẩn vốn là phải xuống xe trước để mở cửa cho hắn, nhưng Cố Viễn gấp gáp đi vài bước đã tiến về phía trước, một đường cũng không quay đầu lại. Thang máy đi thẳng lên tầng cao thứ hai từ trên đếm xuống của khu nhà cao cấp, hắn giành mở cửa vào nhà trước Phương Cẩn, Cố Viễn rốt cuộc cảm thấy độ cứng trên người đã giảm xuống một chút, liền chỉ chỉ phòng dành cho khách nói:"Cậu cứ ngủ ở đó đi, chăn giường đều sạch sẽ đó, bình thường không có ai ngủ ở đấy đâu."

Phương Cẩn cẩn thận nói: "Tôi ngủ ở sô pha ngoài phòng khách là được rồi, ngày mai lúc đi làm..."

"Bảo cậu đi thì đi đi!" Cố Viễn đột nhiên ngắt lời cậu: "Ngủ phòng khách như thế còn ra gì nữa, đi nhanh!"

Kỳ thực một khắc kia trong đầu Cố Viễn hiện lên cảnh tượng nếu như ngày mai hắn dậy sớm, đến phòng khách nhìn thấy Phương Cẩn cuộn mình trên ghế sô pha, trên người mặc một cái áo thun cũ vừa rộng vừa to, đôi chân dài miên man phía dưới lộ ra trần trụi... Nếu vậy chắc nguyên một ngày mai hắn cũng khỏi nghĩ tới việc đi làm cho đàng hoàng.

Nhưng lý do này nhất định không thể nói rõ, Cố Viễn vuốt mặt, cố gắng hết sức để quên đi Phương Cẩn đang có chút sững sờ, hắn tỏ vẻ không có chuyện gì đi vào phòng ngủ.....

Có lẽ là vì khí nóng rừng rực trong lòng, hôm đó Cố Viễn ngủ không ngon cả một đêm. Gần rạng sáng thì hắn mơ thấy rất nhiều giấc mơ lung tung lộn xộn, lúc đầu là cô bé ngồi khóc trên bậc thang trong ký ức xa xôi kia, khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn đầy vệt nước mắt; sau đó hắn lại về đến thời niên thiếu, cô bé kia giờ đây đã lớn, nhoài người ra ban công cao cao của biệt thự nhà họ Cố mà nhìn hắn cười, đôi mắt to trắng đen rõ ràng dưới ánh mặt trời lấp lánh như thuỷ tinh.

Nghĩ kỹ thì thật ra đây là một màn kinh khủng, người đã chết cười với hắn trong mộng, nhưng mà trong lúc ngẩn ngơ Cố Viễn lại hoàn toàn không cảm thấy đáng sợ, hắn chỉ cảm thấy: A, rốt cuộc em đã nở nụ cười rồi.

Thì ra em cũng có lúc vui vẻ sao?

Trong sinh mạng có hạn mười mấy năm của em, không phải toàn là cô độc và bi thương đúng không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!