Chương 16: Cố Viễn dường như khó mà tự điều khiển bản thân, chỉ có thể cố gắng hết sức để ngăn chặn nhiệt huyết và ph

Cố Viễn ném dao một cái khiến Lục Văn Lỗi hôn mê bất tỉnh, sau khi đưa đi bệnh viện kiểm tra thì được báo là chắc chắn đã bị chấn động não, vì vậy Cố Viễn phái vài tên vệ sĩ, âm thầm giam giữ Lục Văn Lỗi trong một bệnh viện tư nhân có tính bảo mật cực kỳ cao.

Vốn dĩ dự định của Cố Viễn không chỉ là phải lấy lại tiền của mình, mà còn muốn nuốt toàn bộ số tiền đen tập đoàn vận tải hàng hải Minh Đạt đã rửa được... Tuy rằng hắn không nói rõ, nhưng Phương Cẩn đã nhìn thấu quyết định này.

Vì vậy từ khía cạnh nào đó mà nói thì đánh giá của Cố Danh Tông về hắn là đúng, nanh sắc vuốt nhọn, để lộ tài năng, dã tâm quá lớn.

Phương Cẩn chỉ không hiểu vì sao Cố Danh Tông ghét bỏ những phẩm chất này. Nếu nói là dã tâm quá lớn, Cố Danh Tông cũng là một người đàn ông có dục vọng độc chiếm và khống chế cực mạnh, vậy tại sao lại đánh giá người thừa kế bằng một tiêu chuẩn hoàn toàn khác?

Lẽ nào như lời y nói, dã tâm của Cố Viễn càng giống gia tộc của mẹ hắn?

Nhưng nhà ngoại của Cố Viễn cũng là nhà tài phiệt lâu đời, thế lực địa vị đều ném bay nhà họ Trì đi mười tám con phố, cho dù có giống thì liên quan gì?

Từ sau khi Lục Văn Lỗi hôn mê, Phương Cẩn liền tự mình mang theo vệ sĩ đến canh giữ trong phòng bệnh khép kín ở bệnh viện tư nhân, theo dõi tình trạng tỉnh lại của ông ta mọi lúc mọi nơi.

Nhưng mà đại khái là vì lúc trốn đi thân thể và trạng thái tinh thần đã rất kém, nên đến ngày thứ ba Lục Văn Lỗi mới có dấu hiệu tỉnh lại.

Lúc đó là đêm khuya, Phương Cẩn đang ngồi trong phòng bệnh xử lý công việc, nghe được tiếng hô của vệ sĩ thì lập tức đứng dậy đi qua, quả nhiên thấy mí mắt của Lục Văn Lỗi đang chuyển động, thân thể co giật, nhìn qua có vẻ là sắp tỉnh lại.

"Các cậu đi thông báo cho Cố tổng đi, còn nữa kêu bác sĩ qua đây." Phương Cẩn quay đầu dặn các vệ sĩ: "Đi ngay bây giờ đi, tôi ở đây trông chừng."

Vệ sĩ chần chừ nói: "Nhưng mà nếu để ngài ở đây một mình..."

"Chỉ mấy phút thì có vấn đề gì? Đi nhanh!"

Vệ sĩ lập tức gật đầu đáp ứng, nhanh chóng lui ra ngoài.

Cửa lạch cạch đóng lại, Phương Cẩn lập tức chuyển hướng đến giường bệnh, một tay nhấn huyệt hợp cốc giữa ngón cái và ngón trỏ của Lục Văn Lỗi, một tay bấm mạnh lên huyệt nhân trung của ông ta... Cái bấm này thực sự là vừa chuẩn vừa lực, mấy giây sau cả người Lục Văn Lỗi đã giật nảy lên!

Tiếp đó ông ta chậm rãi mở mắt, trong cổ họng lập tức phát ra tiếng kêu nghẹn khàn khàn không rõ. (Huyệt nhân trung là chỗ chính giữa dưới mũi đó, Cẩn ấn 2 huyệt này để kích thích hệ thần kinh)

Phương Cẩn nhanh chóng lấy di động mở một đoạn ghi âm ra, kề vào tai Lục Văn Lỗi, sau đó trong di động truyền ra tiếng một người phụ nữ nghẹn ngào:

"Ba đứa nhỏ, chừng nào thì anh trở về vậy, anh có khoẻ không? Em và con bây giờ đang ở thành phó G, tạm thời đều rất an toàn..."

Ngay tiếp theo là tiếng một đứa bé vang lên: "Ba ơi! Ba ơi con nhớ ba!..."

Toàn thân Lục Văn Lỗi chấn động: "Tôi, con trai của tôi..." Sau đó lại mò mẫm muốn cầm lấy di động.

"Vợ và con trai ông hiện nay vẫn tốt, nhưng bắt đầu từ ngày mai còn có thể tốt hay không còn phải nhìn tâm tình của tôi."

Phương Cẩn hành động trước một bước thu điện thoại lại, từ trên cao nhìn xuống theo dõi ông ta rồi nói:

"Nội dung trong giao dịch của ông thì không cần nói ra, tôi không quan tâm, hiện tại tôi chỉ muốn biết vì sao ông nói Cố đại thiếu gia không thể lên vị. Nếu đáp án khiến tôi hài lòng, ngày mai tôi sẽ đưa vợ và con trai ông tới đây cho ông gặp họ một lần, thế nào?"

Lục Văn Lỗi nhìn Phương Cẩn đăm đăm, con ngươi khẽ run lên.

Bây giờ đã là hơn hai giờ khuya, sắc mặt của Phương Cẩn có chút tái nhợt vì thức đêm mấy ngày liền, nhưng vẻ mặt băng lãnh ánh mắt sắc bén, âu phục trên người cắt may tinh tế vừa vặn khéo léo, vạt áo cổ tay đều gọn gàng tỉ mỉ, dưới ánh đèn của phòng bệnh khuy măng sét bằng titan ở tay áo phản xạ ra tia sáng lạnh lẽo của kim loại.

Bộ dáng của cậu nhìn như có thể lên bàn đàm phán bất cứ lúc nào, thậm chí nếu đi dự họp chính thức, loại khí chất này cũng sẽ không có nửa phần yếu thế.

"..." Lục Văn Lỗi há miệng, hồi lâu sau mới phát ra âm thánh: "Tôi phải... thấy con tôi trước..."

"Vậy cả đời ông cũng sẽ không thấy được nó." Phương Cẩn bình tĩnh nói: "Cứ việc thử một chút đi, ông sẽ phát hiện tôi là một người nói được thì làm được.

"Trong phòng bệnh có một sự tĩnh lặng khiến người ta sợ hãi, máy móc chữa bệnh phát ra tiếng tít tít có quy luật. Trên hành lang bệnh viện đang truyền đến tiếng bước chân cách đó không xa, đó là tiếng vệ sĩ dẫn bác sĩ đi về bên này. Thời gian trôi qua từng giây từng giây, Lục Văn Lỗi tuyệt vọng nhìn chằm chằm vào Phương Cẩn, khàn giọng nói:"... Cố Viễn cậu ta... không được..."

"Cậu ta không phải, cậu ta không phải con... con ruột của Cố Danh Tông...

"Con ngươi của Phương Cẩn đột nhiên thắt lại! Đúng lúc này cửa phòng bị đẩy ra ầm một tiếng, vệ sĩ và bác sĩ y tá đồng thời ùa vào, gần như chen tới giường bệnh cùng một lúc. Phương Cẩn không tự chủ được mà lui về sau nửa bước giữa đám người, lại chỉ thấy Lục Văn Lỗi há miệng liều mạng nhìn về phía cậu, phát ra âm thanh"A a".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!