Trước khi vào chương mình sẽ chú thích luôn, vì có thể có bạn sẽ không biết hoặc không hiểu những từ về lễ tang, lại là lễ tang nước ngoài, nên mình chú thích trước để các bạn đọc không bị gút mắc.
Linh đường hay lễ đường là nơi đặt linh đài và linh cữu người mất để khách đến viếng; linh đài là bàn thờ viếng, linh cữu là quan tài chứa thi hài của người mất, linh vị là bài vị, cành phan là một mảnh giấy trắng có ghi họ tên, hưởng thọ, nghề nghiệp của người mất để rước hồn treo trên một cành tre.
Cành phan
Bồ đoàn
Nhướng mày (cái anh bên tay phải)
Cửa gỗ xoan đào
----------------
Thành phố G, biệt thự nhà họ Cố.
Màn đêm mờ sương, tầng mây lững lờ. Cánh cổng lớn điêu khắc hoa văn bằng sắt chậm rãi mở rộng, một đoàn xe hơi màu đen chạy dọc theo con đường trắng lần lượt dừng lại trước cửa lớn của biệt thự.
Ngay sau đó cửa sau của chiếc xe dẫn đầu mở ra, Cố Viễn vươn người bước xuống, cả người là một bộ âu phục thuần đen từ trong ra ngoài, bên dưới kính mát đen là những đường nét của một gương mặt lạnh lùng, chỉ có trong túi áo trước ngực lộ ra đường viền của một chiếc khăn lụa trắng đắt tiền được gấp lại.
Ở phía sau hắn, thuộc hạ nối đuôi nhau xuống xe.
"Bốn năm...
"Cố Viễn ngẩng đầu nhìn ngắm ngôi nhà màu xám tro dưới nền trời xanh biếc, giọng nói mang theo cảm xúc thờ ơ hờ hững. Một lá cờ trắng được treo trên cửa lớn của biệt thự cách đó không xa, mấy người tiếp tân đón khách đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc, người đứng đầu trong bọn họ còn nhũn cả chân lui về sau nửa bước. Cố Viễn nheo đôi mắt sâu lại, khẽ nở nụ cười."Vào đi." Hắn chỉnh vạt áo một cái, vững vàng bước về phía trước.
Cùng lúc đó, linh đường trong biệt thự.
Câu đối phúng điếu được treo rũ xuống phía trước lễ đường, trên tường móc cành phan trắng, sàn nhà bằng đá cẩm thạch màu đen băng lãnh như mặt kính.
Các vị khách đeo hoa trắng xếp hàng lần lượt đi qua lễ đường, cung kính thắp hương trước linh vị ở nơi cao nhất, rồi nắm tay cáo biệt với người chủ trì.
Một người trẻ tuổi quỳ trên bồ đoàn màu xanh phía trước linh vị, trong tay nâng một nén nhang, cúi đầu thật sâu để trả lễ.
Cậu ta nhìn qua còn rất trẻ, toàn thân là trang phục thuần một màu đen bóng, tôn lên vẻ mặt trắng như tuyết và khí sắc của người vừa khỏi bệnh.
Gò má của cậu trong làn khói lượn lờ có vẻ mông lung mà tĩnh mịch, bởi vì sắc mặt trong suốt, mạch máu xanh nhạt phía dưới cằm và bên cổ của cậu hiện ra rõ ràng đến nỗi có một chút làm rung động lòng người.
Có vị khách sau khi xoay người nhịn không được mà bàn tán: "Cả đời Cố tổng cũng coi như là oai phong một cõi, đến khi đi lại chỉ có một người họ Phương này canh giữ trước linh cữu."
"Suỵt, có người nói hơn phân nửa gia sản đều để lại cho cậu ta đó. Nếu để giang sơn của nhà họ Cố có thể thuận lợi đổi chủ, thì lúc này canh giữ trước linh cữu hai ngày thì tính là cái gì?"
"Hai đứa con trai của Cố tổng đâu, cứ ngồi xem như vậy sao?"
"Đứa thứ hai đã bị bắt rồi, còn đứa con trưởng thì không biết ở đâu." Vị khách kia hạ giọng xuống, nói khe khẽ: "Cũng đừng nói gì... Họ Phương kia dù sao cũng đã nắm quyền nhiều năm rồi, từ lúc Cố tổng còn chưa mất kia, nhà họ Cố làm không tốt thì hai ngày nữa cả nhà bọn họ phải đổi sang họ Phương..."
Vừa lúc đó, quản gia vội vã đi vào linh đường đến phía sau người thanh niên, cúi người ghé vào lỗ tai cậu ta vội vàng nói: "Phương phó tổng, không ổn, Cố đại thiếu gia tới!"
Phương Cẩn hơi sựng lại một chút.
"Người ngoài cổng nói cậu ấy dẫn theo không ít người, xem ra mục đích đến đây cũng không tốt, tiếp tân đón khách muốn ngăn cũng không dám ngăn!..."
"Không sao cả."
Phương Cẩn rũ mi mắt xuống, thản nhiên nói: "Anh ấy là con trai trưởng của Cố tổng, đến phúng viếng cha là chuyện bình thường."
Vẻ mặt quản gia không giấu được sự lo lắng, vừa định nói cái gì nữa, đột nhiên "Lạch cạch!", cửa lớn ở linh đường nặng nề mở ra. Âm thanh này đặc biệt vang dội trong lễ đường yên tĩnh, mọi người đồng thời ngạc nhiên quay đầu lại.
Chỉ thấy khoảng chừng mười mấy người xuất hiện ở cửa chính, trang phục đồng nhất một tông màu đen, ngực đeo hoa trắng, nhìn thoáng qua thì trang phục cũng không có gì khác thường; ngay sau đó người ở giữa tiến lên nửa bước, một tay để trong túi, một tay chậm rãi tháo kính mát xuống, lộ ra một gương mặt anh tuấn mà lãnh đạm, cực kỳ giống với di ảnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!