Chương 8: (Vô Đề)

Trở lại phòng thí nghiệm, còn chưa đưa xe vào garage, Rolin đã vội mở cửa xe rời khỏi, vừa đi vừa nói với Feldt đang ngồi bên ghế phó lái, "Đưa xe vào garage, tôi muốn đi trước tìm tên tiểu quỷ kia tính sổ."

Mở cửa phòng thí nghiệm, ngoại trừ Melanie đang chỉnh lý số liệu trước máy vi tính thì các thực tập sinh khác đều đã ra về.

"Tiểu quỷ đâu rồi?"

"Đang xem Simpson trong phòng anh…" Melanie giơ giơ ngón tay, có chút ngạc nhiên vì sao Rolin lại trở về nhanh như vậy.

Cầm lấy tấm hình nạn nhân trên bàn, Rolin liền đi về phòng mình.

Mở cửa, cậu bé đang ngồi trên giường, hai mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm màn hình tivi, đó rõ ràng là một bộ anime hài hước, thế nhưng trên môi đứa trẻ kia lại không có chút ý cười nào.

Rolin ngồi lên giường, cậu bé quay lại nhìn anh, hơi mấp máy miệng, dường như cậu nhận thấy điều gì đó trong ánh mắt Rolin.

"Những… cô gái này, em có thấy quen mắt không?"

Tay cậu bé nắm chặt thành quả đấm đặt hai bên đùi, trong mắt lần nữa lại tràn ngập sự đề phòng.

"Mike, nói cho anh biết, em biết được chuyện gì?" Rolin nhận ra anh đã làm cậu bé kinh hãi, vì vậy lập tức hạ giọng nhỏ nhẹ.

Lúc này, Feldt cũng đã vào phòng thí nghiệm, đi tới trước cửa phòng Rolin, không biết hắn lấy được ở đâu một tách hồng trà, hơi nóng bốc lên nghi ngút… Rolin trong lòng chán ghét mà nhướng nhướng mày, đưa trà cho người này đúng là lãng phí!

"Cậu đang nghĩ đưa trà cho người này đúng là lãng phí, đúng không?" Thanh âm của Feldt vang lên, xoa dịu không khí căng thẳng giữa Rolin và tên tiểu quỷ kia.

"Hửm?" Rolin quay lại, theo bản năng vươn tay sờ sờ ót mình, nhỏ giọng lầm bầm một câu, "Con chip không có điện sao?"

"Hóa ra trong đầu cậu có con chip hả?" Feldt bước lên, đưa tách hồng trà tới trước mặt Rolin, "Muốn biết được một người đang nghĩ gì trong lòng, không nhất thiết phải đọc được suy nghĩ của người đó."

Hừ một tiếng, Rolin xoay người sang chỗ khác, hoàn toàn không có ý tiếp nhận tách trà kia.

Mỗi loài sinh vật đều có thể phát ra một loại từ trường nhỏ, loại từ trường này sản sinh ra các tần số sóng điện từ khác nhau, cũng giống như con người, mỗi người đều có dấu vân tay độc nhất vô nhị. Huyết tộc sở dĩ có thể đọc được suy nghĩ của người bình thường, là dựa vào khả năng điều chỉnh tần số sóng điện từ của mình, một khi tần số hợp nhất liền có thể cảm ứng được suy nghĩ của đối phương.

Chính là căn cứ vào đặc điểm này, mà ba năm trước Rolin đã thiết kế ra loại chip mini có khả năng che chở đại não của mình chống sự nhiễu sóng từ bên ngoài, do đó có thể phòng ngừa Huyết tộc đọc được suy nghĩ của mình.

Không thèm để ý tới phản ứng của Rolin, Feldt đi tới trước mặt cậu bé, tao nhã quỳ một chân xuống, "Mike, cậu chán ghét chính bản thân mình, bởi vì những cô gái cung cấp thức ăn cho cậu đều đã chết, đúng không?"

Mike không trả lời hắn, nhưng ngay sau đó nước mắt liền tuôn ra, khóc nức nở.

Rolin trợn mắt nhìn trần nhà, anh ghét nhất là trẻ con khóc! Chẳng những không hỏi được gì, mà nước mắt nước mũi còn chảy đầy ra giường!

Ngay khi Feldt muốn vươn tay lau nước mắt cho Mike, thì Rolin bỗng nhiên kéo cậu bé vào lòng, ngón tay luồn vào mái tóc nâu của cậu, bóp nhẹ.

"Không sao, Mike… Không sao đâu… Em không cần chán ghét bản thân mình, bởi vì em chưa làm gì sai hết."

"Nhưng các cô ấy đều đã chết…"

Rolin bĩu môi, nghĩ thầm tiểu quỷ này cuối cùng cũng chịu mở miệng nói rồi sao.

Feldt ở một bên khẽ nở nụ cười, hắn dường như có thể đoán được Rolin đang nghĩ gì từ biểu cảm trên mặt anh, loại cảm giác này khiến Rolin cảm thấy vô cùng khó chịu, so với tiểu quỷ đang lau nước mũi lên áo sơ mi mình thì còn khó chịu hơn nhiều.

"Thế nhưng người cắn đứt cổ họng các cô gái không phải em, quyết định giết chết các cô cũng không phải em, thậm chí người tuyển chọn các cô ấy cũng không phải em. Mike, rất nhiều chuyện nằm ngoài khả năng của em, tuy nhiên có một chuyện em có thể làm được. Nếu em thực sự cảm thấy áy náy, vậy hãy nói cho anh biết ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Nhìn Rolin cau mày cố gắng tìm lời an ủi cậu bé, Feldt trực tiếp ngồi xếp bằng trên nền nhà, ngửa đầu, một bộ dạng như đang bận tối mắt nhưng vẫn ung dung thưởng thức màn hay.

Người muốn nổi bão là Rolin nghĩ muốn chụp lấy đèn bàn mà ném thẳng vào mặt tên kia, nhưng chợt nghĩ tới với năng lực di chuyển siêu phàm của hắn thì không chừng hắn lại cười rạng rỡ như minh tinh màn ảnh mà nghiêng người né được. Cho nên đành âm thầm rủa hắn trong lòng.

Có cảm giác trước ngực đã ướt một mảnh lớn, Rolin thật sự rất muốn nhấc đầu Mike lên, thế nhưng thân hình nhỏ bé trong lòng kia vẫn run rẩy không ngừng, cuối cùng anh chỉ giơ tay vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu bé.

Feldt nhướng nhướng mày, tuy rằng chỉ mới ở cùng Rolin mấy ngày, nhưng hắn tin rằng mình chắc chắn đã hiểu rõ vị tiến sĩ này. Rolin không phải loại người kiên nhẫn, tất nhiên trừ lúc làm thí nghiệm. Anh sẽ không để tình cảm lấn áp lý trí, mà chỉ chú trọng đến hiệu quả thực tế, cho nên khi thấy anh không phát cáu với Mike đang khóc nức nở trong lòng hơn mười phút, biểu tính trên mặt không kiên nhẫn mà nhũn ra… Trong nháy mắt, Feldt không nhịn được mà mở to mắt nhìn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!