Katherine đi tới sau lưng Lilith, Lilith chế nhạo nói: "Cưng ơi, rong ruổi dưới ánh mặt trời là tâm nguyện cả đời của Huyết tộc đó."
Feldt cười lạnh, hẳn là vừa rồi mình quá nóng vội, nên mới có thể không phát hiện ra Katherine.
"Ngươi thật là không thương huyết hệ của mình a."
Trên mặt Katherine không có chút… áy náy nào, chỉ nhún vai nói: "Huyết hệ ấy mà, muốn nhiều có nhiều, muốn ít có ít, ta không cần phải để ý đến một Josephine."
Thân thể không ngừng thoát lực, ngay cả ngồi cũng rất miễn cưỡng.
Lilith tiến lại gần, ngón tay chạm nhẹ lên vai Feldt, anh liền ngã xuống, nếu không phải một tay còn chống trên mặt đất, anh tin mình ngã còn khó xem hơn.
"Ngươi đã bắt được ta, dự định thế nào? Biến ta thành xương sườn của ngươi sao? Eva?" Feldt chế nhạo, trong lòng lại âm thầm cân nhắc không biết Oliver đã rời đi chưa, hy vọng sau khi trở về có thể xem trọng Rolin, một khi cậu nhóc biết tin mình bị bắt, có thể sẽ xúc động mà làm chuyện ngốc nghếch.
Mà không, Rolin rất ít khi xúc động.
Feldt tin cậu sẽ tỉnh táo để làm ra lựa chọn đúng đắn.
"Đang nghĩ gì thế? Tiến sĩ D phải không? Yên tâm, ta sẽ nhanh chóng đưa cậu ta tới làm bạn với ngươi." Lilith nắm cổ áo Feldt, kéo lê anh trên sàn khoang máy hỗn độn.
Feldt ngẩng đầu nhìn trần nhà kim loại màu xám đang di động, cười ảm đạm.
"Ngươi còn cười được a?" Katherine dùng mũi chân đạp nhẹ cẳng chân anh.
Feldt không trả lời nàng, mặc kệ đối phương kéo lê mình, đơn giản ngả người về sau dựa lên cổ tay Lilith, cho đến khi họ ra tới cửa hầm, ở đó là một tàu ngầm nhỏ.
"A, a, thì ra ngươi đã sớm chuẩn bị từ bỏ "Con thuyền Noah" này."
Lilith cúi người, hôn mạnh lên má Feldt, "Bảo bối à, cái này không được tính là "Con thuyền Noah" thực sự đâu. Ta muốn mang ngươi đến vương quốc của chúng ta, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi tự nguyện quay về vòng tay ta."
"Ngươi đây không phải đã bắt được ta rồi sao?"
Nắp tàu ngầm được mở ra, Lilith một tay đẩy Feldt vào, đầu anh đập vào mặt đồng đo áp suất phát ra tiếng "cộp".
Feldt hít sâu một hơi, anh đây rất hiếm khi chật vật như vậy a, nhất là trước mặt phụ nữ.
Katharine theo Lilith nhẹ nhàng nhảy vào khoang chính. Tàu ngầm chậm rãi rời đáy thuyền, tiến sâu vào lòng biển.
Oliver đứng trên boong thuyền, ngẩng đầu chờ Kevin, từ bầu trời đêm truyền đến tiếng trực thăng.
Oliver dò tín hiệu trong không khí, nhưng không cách nào thu được tín hiệu từ chỗ Feldt. Như vậy khoảng cách hẳn rất xa, hắn không thể câu thông với Feldt bằng năng lực của Huyết tộc, chỉ có thể nhắm mắt cảm ứng vị trí của Feldt.
Trên toàn chiếc thuyền, từ boong tàu đến khoang thuyền đã không còn một ai.
Trực thăng thả thang dây xuống, Oce nhìn Oliver, đối phương lắc đầu ý bảo họ lên trước.
Hít một hơi gió lạnh, Oliver chộp lấy thang dây, cơ hồ ngay khoảnh khắc ấy, một tiếng nổ vang dội truyền lên từ đáy thuyền.
Sóng nhiệt nóng rực bùng nổ đánh bay trực thăng ra xa mấy thước. Lúc này, Oliver có thể khẳng định rằng họ đã rơi vào bẫy của Lilith.
Thuyền phát ra tiếng rền rỉ, chìm nhanh theo xoáy nước, dần dần biến mất trong nước biển đen ngòm, chỉ còn vài mảnh vỡ boong tàu nổi lềnh phềnh trên mặt biển.
Đi vào cabin, Kevin và Debbie mặc đồ phòng hộ, đưa vài ống nghiệm cho bọn họ, "Nhỏ chút máu vào đây, nếu dung dịch đổi thành màu tím, các người bị nhiễm virus."
Oce làm theo, trong ống nghiệm chỉ có màu đỏ máu.
"Chúng ta bị ả lừa!" Các Huyết tộc khác tức giận.
Oliver không nói gì, hắn sớm có dự cảm rằng đó không phải là virus Leen, bởi vì trong cơ thể hắn đã sớm sinh ra kháng thể, coi như toàn bộ người mang theo bên mình đều ngã xuống, hắn vẫn vô sự, vì vậy việc Lilith thả virus Leen sẽ trở nên vô dụng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!