Chương 6: (Vô Đề)

Mở đèn pin, khóe miệng Rolin bỗng nhiên co giật, cuối cùng vẫn quyết định bước vào đường cống ngầm… Trong cống đầy rác thải, thỉnh thoảng còn có xác động vật chết trôi lềnh phềnh trên mặt nước.

Nước ngập tới nửa bàn chân, nhưng mặc kệ, dù sao đôi giày thể thao trên chân, cậu cũng sẽ không đi nữa.

Ánh đèn pin chiếu sáng một mảnh đường ống đen kịt, quả nhiên, một cậu bé khoảng chừng năm, sáu tuổi, đang đứng sát vào tường, hai cánh tay ôm chặt người, hai mắt nhìn chằm chằm Rolin… Nét mặt đầy sợ hãi.

Khuôn mặt cậu bé tái nhợt, đôi mắt xanh biển lộ ra sự cô độc sâu sắc.

"Anh biết em không – cảm thấy lạnh, nhưng anh lại cảm thấy ở đây rất lạnh, cho nên anh không có ý định sẽ nói nhiều lời vô nghĩa với em." Rolin nhìn cậu bé, cậu thầm nghĩ có khi nào đứa trẻ này thấy đói quá mà đột nhiên nhào tới cắn đứt cổ mình không nhỉ… A ha, lúc này mà có Feldt ở đây thì tốt quá rồi. Có điều bây giờ là ban ngày, có lẽ tên kia đã trốn trong quan tài ở đâu đó ngủ say rồi.

Gáy cậu bé lại ngửa về phía sau, thoạt nhìn như nếu có thể, nó muốn cứ như vậy nhập vào bên trong tường.

"Bây giờ là ban ngày, nhưng khoảng mười mấy tiếng nữa, mặt trời sẽ lặn, em có muốn cùng anh ra ngoài không?"

Đôi môi cậu bé run rẩy, nhìn cậu, vẫn im lặng không nói.

"Em đã không ăn bao lâu rồi? Trốn trong cống thoát nước sẽ không tìm được máu tươi đâu."

Hít một ngụm khí lạnh, cậu bé có chút tức giận đá vũng nước dưới chân, suýt chút nữa nước thối bắn trúng mặt Rolin.

"A, em là người mới bị biến đổi, còn chưa quen với việc hút máu người phải không?" Rolin cười quay đầu đi, "Em đang nghĩ anh làm thế nào lại biết được bí mật của em?"

Cậu bé vẫn dựa sát vào tường như trước, dùng ánh mắt đề phòng nhìn Rolin, nhưng trong đó cũng lộ ra tâm tình muốn biết đáp án.

"Well, làn da em trông rất xanh xao, em sợ ánh mặt trời thậm chí không ngại trốn trong cống thoát nước dơ bẩn này… Anh tin em không muốn sắm vai mỹ nhân ngư cống thoát nước đâu nhỉ. Anh không biết tên em, em trai, thế nhưng em cứ tiếp tục sống ở chỗ này cũng không giải quyết được chuyện gì. Mà anh, có quen một người, anh ta có thể hướng dẫn em làm thế nào để thích ứng với thân thể mới, để khống chế dục vọng, còn có làm thế nào để ăn mà không làm thương nạn nhân."

Cậu bé nuốt nuốt nước bọt.

Rolin khẽ cười, "Được rồi, người cũng đã bẩn rồi, hay là anh ở đây với em, chờ khi trời tối, cùng nhau đi ra ngoài nhé… Anh cũng chưa từng nghe qua có quỷ hút máu nào lại chết đói trong cống thoát nước đâu."

Không biết đã qua bao lâu, hai người một lớn một nhỏ vẫn đứng nhìn nhau, khóe miệng Rolin mang theo một tia nghiền ngẫm, tai đeo earphone nghe nhạc, mà cậu bé kia thì chỉ im lặng trừng anh không chớp mắt.

Mãi đến khi hai chân đã không còn cảm giác, Rolin giơ tay nhìn đồng hồ, "Nè, em trai, 7 giờ tối rồi, chúng ta có nên ra ngoài chưa?"

Cậu bé mấp máy miệng, vẫn không nhúc nhích.

Rolin biết sức lực đứa bé lớn hơn mình rất nhiều, nếu cứ đi qua kéo không chừng sẽ bị phản lại. Vì vậy cậu lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.

Thanh âm đầu bên kia điện thoại, khiến anh mấp máy miệng.

"Doctor D, tôi đời này cũng không ngờ rằng cậu lại chủ động gọi điện cho tôi."

"Ai nha, chúng ta là cộng sự mà," Roiln ngoáy ngoáy lỗ tai, "Tôi có chút việc muốn nhờ anh hỗ trợ."

"Nếu như cậu muốn nhờ tôi hỗ trợ, không phải là nên tự mình đến tìm tôi để bày tỏ thành ý sao?" Feldt cười.

"Nếu anh không muốn, có thể nói thẳng. Tôi sẽ liên lạc với đặc vụ Spencer." Rolin làm ra vẻ muốn ngắt điện thoại.

"Được rồi, cậu ở đâu?"

"Với năng lực cảm ứng cao siêu của anh còn không biết tôi đang ở đâu sao?" Rolin cười cười, dập máy.

Vài phút sau, cống thoát nước vang lên tiếng bước chân không nhanh không chậm, vang dội trong đường ống trống trải.

Cậu bé càng thêm khẩn trương, hàm răng cắn chặt môi dưới, khẽ run nhè nhẹ.

"Đừng sợ, đó là tiền bối của em." Rolin giơ tay làm điệu bộ trấn an.

Giọng nói dịu dàng vang lên, ở trong lòng cống trống trải ẩm ướt này dường như được khuyếch tán thêm một vòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!