Sau ba tiếng chuông cửa, trên màn hình điện thoại ở cổng hiện lên khuôn mặt của vị tác giả nổi tiếng – Jack Daunt.
Rolin đóng cửa xe, đi tới phía sau Feldt.
"Xin chào, Ngài Daunt, xin lỗi vì đã quấy rầy, tôi là đặc vụ Feldt Hassing của FBI, chúng tôi có một vấn để muốn hỏi ngài." Feldt giơ huy hiệu FBI lên trước màn hình điện thoại, vài giây sau, cánh cổng chậm rãi mở ra.
Hai người đi trên đường mòn hai bên phủ kín bởi hoa hồng, ánh trăng lặng lẽ soi rọi xuống.
"Ah, nếu có thêm vài ngọn nến, lại thêm một mỹ nữ, cộng thêm một khúc nhạc của Tchaikovsky…" Rolin huýt sáo nho nhỏ một tiếng, "Là tôi có thể khiêu vũ một bản rồi."
"Cậu xác định đó không phải khúc nhạc trong lễ thành hôn chứ?" Feldt quay sang, "Hay hôn lễ của chúng ta cũng nên cử hành dưới bầu không khí này nhỉ."
"Chỉnh sửa" Ngón tay Rolin trong không khí nhẹ nhàng điểm một chút, "Không phải "chúng ta", mà là "huyết tộc". Tôi không muốn cùng anh đi trên con đường mòn trải đầy hoa hồng trong khúc nhạc cưới đâu, này sẽ trở thành ác mộng cả đời mất."
Fedlt cười mà không trả lời, ngay khi Daunt mở cửa ra, trước mắt Rolin có một trận gió quét qua, tập trung nhìn, Feldt đã đứng ngay trước mặt Daunt, hai tay đút túi, đầu hơi rướn về phía trước.
Rolin không chút nghi ngờ, chưa tới nửa giây, Feldt đã nắm được tư duy của vị tác giả này.
"Ngài Daunt thân ái, hãy nói cho tôi biết, có phải sau khi uống máu của phụ nữ tóc nâu thẳng mắt xanh, thì ngài đã giết chết và đính các cô lên trần nhà."
Daunt ngơ ngác nhìn Feldt, lúc này, ông đã không còn thuộc về chính ông nữa.
"Tôi không có."
"Vậy ngài cũng không biết chút gì về các vụ án này sao?"
"Tôi cái gì cũng không biết."
Rolin liếc mắt, nếu chỉ đơn giản như vậy đã biết được kết quả, thì cậu việc gì phải mất công lái xe từ thành phố xa hoa tới… khu vực của "quỷ hút máu" này?
"Tốt, Ngài Daunt, nếu ngài có ý định viết thêm tác phẩm về quỷ hút máu, thì xin nhớ kỹ, chúng tôi không thích máu của cá sấu và chuột đâu." Feldt cười nhẹ rồi xoay người, đi về phía người cộng sự đang đứng trong vườn.
Daunt dường như vẫn bị Feldt khống chế, chỉ ngây ngốc đứng ở cửa, nhìn bọn họ rời đi.
"Anh thật là thú vị." Rolin bĩu môi.
Feldt đi tới trước mặt Rolin, đưa tay vuốt vuốt tóc, như dự kiến, Rolin lùi về sau một bước, ngay lúc đó, Feldt vỗ tay một cái, Daunt phía sau họ dường như lấy lại được tinh thần.
"Các anh là FBI?"
Rolin cười cười, Feldt ngược lại nói một tiếng: "Rất xin lỗi, chúng tôi vừa nhận được tin phải đến một nơi, mà nghi hoặc về ngài cũng đã được làm sáng tỏ rồi."
Daunt ngây ngốc nhìn người đàn ông như ánh trăng kia kéo theo người cộng sự của mình ra cổng, đi về phía chiếc Mercedes
-Benz.
"Nghi phạm kế tiếp là ai?" Feldt cười nhẹ nói.
"Hả? Nghi phạm kế tiếp?" Rolin giơ tay ném một phần tư liệu vào mặt người cộng sự, đáng tiếc đối phương phản ứng rất nhanh, một tay chụp lấy cổ tay cậu, "Anh đi hỏi từng người đi, còn tôi, muốn tới một quán bar nhỏ – hưởng thụ cuộc sống."
"Ý cậu là tìm một cô gái hay có thể là một chàng trai?" Ý cười trên miệng Feldt càng sâu, "Tôi cũng có thể thỏa mãn cậu."
Rolin bỗng thu hồi mọi biểu tình trên mặt, nhìn Feldt gằn từng chữ. "Đặc vụ Feldt Hassing, tôi biết anh luôn luôn độc lai độc vãng (hành sự một mình), cũng không muốn bất kì người cộng sự nào làm chậm tiến độ công việc của anh, thế nhưng nếu anh muốn dụ dỗ tôi cùng anh phát sinh quan hệ, sau đó tìm một lý do hoàn mỹ để điều tôi đi thì… Không cần phiền phức vậy đâu, tôi sẽ tự viết đơn xin chuyển công tác…"
Feldt nhẹ nhàng buông tay, Rolin trở về ghế lái, "Tôi tin với năng lực của anh thì không cần tới phương tiện giao thông của người bình thường đâu nhỉ."
"Cậu đang trả thù vụ tôi dụ dỗ cậu sao? Doctor D?"
"Không sai."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!