Chương 45: Dream

"A! Rolin!" Carmelo chú ý thấy Rolin, liền dẫn theo thiếu niên đi qua, "Lâu lắm rồi không gặp cậu nha!"

"Đã lâu không gặp, Giáo sư Carmelo xem ra vẫn hoạt bát như xưa a." Rolin bắt tay Giáo sư, sau đó nhìn sang cậu thiếu niên bên cạnh, "Học trò của Giáo sư cũng ngày càng trẻ tuổi a."

"Ha! Cậu nói Kevin sao?" Giáo sư vỗ vai cậu nhóc, "Tôi cứ ngỡ rằng cả đời này sẽ không gặp được đứa học trò nào có thiên phú như cậu, thế nhưng Thượng Đế lại mang Kevin đến cạnh tôi. Nghiên cứu của tôi có thể tiến triển như bây giờ, phần lớn cũng nhờ vào Kevin a."

"Giáo sư Carmelo," thiếu niên cười ngượng ngùng, "Kỳ thật cơ hội được tham dự kỳ thi tuyển để được nhập học, do chính Tiến sĩ D trao cho em, tờ khăn giấy Tiến sĩ cho em ở buổi tiệc hôm đó, em đến bây giờ vẫn còn giữ. Nó tựa như một vật may mắn, đã đưa em đến một cuộc sống khác."

"Ai nha, thì ra các cậu đã sớm quen biết a! Vậy quá tốt rồi, các cậu đều là học trò của tôi, hảo hảo mà trò chuyện với nhau chút. Người trẻ tuổi thường có rất nhiều suy nghĩ táo bạo mà các lão già như tôi không thể nào nghĩ ra được." Giáo sư Carmelo trông rất vui vẻ, "Kevin sẽ xin làm nghiên cứu sinh, nhưng vì tuổi còn quá nhỏ, nên có một lão già muốn làm khó dễ cậu ấy.

Rolin cậu nên giúp đỡ cậu ấy nhiều chút, giới học thuật hiện tại thật sự rất cần những suy nghĩ của đám người trẻ tuổi các cậu."

Rolin cười gật đầu, dùng ly rượu chỉ chỉ phía boong tàu, hai người ra ngồi dưới một tán dù che nắng dưới ánh mặt trời.

"Thật sự rất biết ơn sự giúp đỡ của ngài, Tiến sĩ D." Kevin một bộ ngây ngô.

Chậm rì rì gác một chân lên, Rolin nâng ly rượu lên miệng, khóe miệng nhếch lên, trong nháy mắt vạch trần lời nói dối giả tạo, "Đừng giả bộ, tiểu quỷ. Tôi làm FBI nhiều năm như vậy, cậu có thể gạt tôi lần đầu, nhưng tuyệt đối không thể gạt tôi lần thứ hai."

"Thiết…" Kevin ngẩn người, lập tức đĩnh đạc đặt ly nước trái cây xuống, ngón tay gõ gõ mặt bàn, "Bất quá, anh thì biết gì chứ."

"Đúng là tôi không biết. Chẳng hạn như cậu tiếp cận tôi chỉ vì muốn tôi đề cử cậu vào trường sao? Không đúng, cậu gia nhập bè phái của Jasmine, đặt mình vào trong nguy hiểm chỉ vì một trường đại học, thật sự không đáng."

"Nhưng sự thật lại chứng minh, người bị vây trong vòng nguy hiểm là anh, còn tôi chỉ tuân lệnh ông chủ đến bữa tiệc chết tiệt đó để theo dõi kẻ điên kia thôi."

"Kẻ điên?"

"Trừ Jasmine ra thì còn ai?"

"Ông chủ của cậu là ai?" Rolin nheo mắt nhìn.

"Đoán thử xem a, không phải anh đã từng gặp qua hắn rồi sao?" Kevin đẩy ghế đứng lên.

"Nếu vậy, cậu tiếp cận Giáo sư Carmelo là vì cái gì?" Rolin giữ lấy thiếu niên đang muốn rời đi.

"Anh nhầm rồi, người tôi muốn tiếp cận là anh, Tiến sĩ D ngốc nghếch. Anh chiếm lấy hàng ngàn hàng vạn sủng ái của hắn mà không biết." Kevin nhún vai, rất có kỹ thuật gỡ bàn tay Rolin ra, "Đương nhiên, hai chúng ta cùng là thiên tài, tôi cảm thấy rất hứng thú với nghiên cứu của anh."

Rolin nghi hoặc nhìn Kevin, "Cậu biết thứ tôi đang nghiên cứu?"

"Dung dịch X-a, giúp anh có được sức mạnh của huyết tộc trong năm phút. Nhưng anh làm cách nào để cân bằng hàm lượng virut X trong đó? Để vừa có được sức mạnh, lại không đến mức bị lây nhiễm." Kevin dùng đầu ngón tay gõ lên ngực Rolin, sau đó nghênh ngang mà đi.

Rolin quay đầu nhìn mặt biển thâm trầm rộng lớn, vẫn từng mảnh từng mảnh nhấp nhô gợn sóng óng ánh khúc xạ ánh nắng mặt trời.

Màn đêm buông xuống, buổi diễn thuyết của Giáo sư Carmelo đã bắt đầu trong một thính phòng lớn.

Hai hơn ngàn chỗ ngồi đều được lấp kín, trong đó có một nửa là học giả cùng ngành, số còn lại là những nhân vật nổi tiếng trong thương giới cảm thấy hứng thú với nghiên cứu của Giáo sư, số ít còn lại là phóng viên truyền thông.

Rolin vừa kiếm chỗ ngồi của mình, vừa chào hỏi với một vài học giả.

Lúc này, chợt có người bắt lấy cổ tay cậu, Rolin ngẩng đầu lên, thấy người tới không khỏi mở to mắt.

"Đã lâu không gặp… Rolin. Còn nhớ tôi không?" Âm sắc khiến bầu không khí lạnh xuống, nụ cười sắc sảo.

Roiln sững sờ tại chỗ, thẳng cho đến khi có người va vào người, lúc này cậu mới hồi phục tinh thần.

"Đương nhiên nhớ chứ, Ngài Oliver Larsson." Rolin muốn rút tay ra, tuy nhiên nếu Oliver không buông tay, cậu căn bản không có khả năng giành được tự do, "Không nghĩ tới ngài cũng có hứng thú với nghiên cứu của Giáo sư Carmelo."

Ngón tay Oliver chỉ một dãy số trên tay ghế, Rolin mới phát giác đó là chỗ ngồi của mình.

"Nghiên cứu của Giáo sư Carmelo là do tập đoàn tài chính Larsson tài trợ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!