Chương 26: (Vô Đề)

Feldt không chút lưu tình đánh một quyền vào bụng Roger, bức tường một lần nữa bị chấn động, gần như sụp đổ.

Nhất định phải giải quyết trước khi lớn chuyện! Rolin xoay người chạy vào phòng ngủ tìm áo khoác của mình, mà ngay lúc này, Roger cũng đã thoát khỏi sự khống chế của Feldt, muốn bỏ chạy.

Tìm thấy áo khoác, Rolin lấy trong túi ra một khẩu súng tinh xảo, lúc này Shade cũng đã đứng dậy, lảo đảo bước ra phòng khách.

"Roger —

- dừng tay lại đi!" Shade hét với người anh song sinh bị Feldt kéo lại ấn xuống nền nhà mà vẫn đang không ngừng giãy dụa.

Khóe miệng Roger câu lên thành một nụ cười âm lãnh, "Dừng tay? Khi bọn anh đều chết — anh tự nhiên sẽ dừng tay!"

Feldt kinh hãi, Roger ra sức giãy dụa làm Feldt bắt buộc phải sử dụng nhiều sức hơn để đè hắn lại, chỉ là sàn nhà lại không cách nào chống đỡ nổi loại áp lực cực đại này, dần dần sụp xuống.

Feldt nhanh tay kéo Roger lên, theo một tiếng "rầm" vang lên, sàn nhà bắt đầu sụp xuống. Shade không kịp chạy thoát cũng bị rơi xuống dưới, Rolin từ phòng ngủ chạy ra, không nghĩ nhiều liền nhảy theo, vươn tay muốn bắt lấy hắn.

Khẩu súng lục kia bị rớt lại.

Vụ sụp đổ làm bụi đất bay mù mịt, cả tòa nhà cũng bị chấn động theo, Shade mở to hai mắt, thở hổn hển như vẫn không tin được là mình còn sống, sau trận chấn động dữ dội đó, hắn an toàn rơi xuống phòng khách phòng bên dưới. Phía đối diện, chiếc Tv LCD như mảnh giấy mỏng bị trần nhà rơi xuống đè bẹp không nhận ra hình dạng. Tấm thảm Thổ Nhĩ Kỳ cũng bị gạch đá bao phủ, mấy thanh thép đỡ trần gãy rủ xuống sát nền nhà.

Bà chủ nhà từ nhà bếp chạy tới, ôm đầu gào thét điên loạn.

"Không muốn bị viêm phổi thì đừng ra sức mà thở như thế." Giọng nói của Rolin vang lên bên tai hắn.

Lúc này Shade mới cảm giác được bàn tay đang đặt trên lưng mình, hắn nghiêng đầu, thấy vẻ mặt cười miễn cưỡng của Rolin, bên vai anh, một dòng chất lỏng đỏ thẫm đang đổ ra. Vừa rồi vì cứu Shade, Rolin bị tảng bê tông rơi trúng làm bị thương.

"Anh sao rồi!" Shade cực kỳ hoảng sợ, muốn xem vết thương của Rolin, mới vừa vén áo lên, không ngờ lại phát hiện vết thương kia đang khép miệng với tốc độ rất nhanh, chỉ còn miếng vải thấm đẫm máu kia là có thể chứng minh rằng Rolin thật sự đã bị thương.

"Này… rốt cuộc là cái gì đây?"

"Bây giờ không phải lúc thảo luận về vấn đề này." Rolin cau mày, thầm thấy may mắn vì thuốc chưa hết tác dụng, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà trống rỗng, từ góc độ này có thể dễ dàng nhìn thấy bóng đèn treo trên trần phòng khách của Shade đang lắc lư, lúc sáng lúc tối.

Feldt một tay bẻ ngoặt tay Roger ra sau, tay kia bóp chặt gáy hắn.

"Nếu không muốn ta cắt đứt cổ ngươi, ta khuyên ngươi tốt nhất…"

"Tốt nhất cái gì?!" Roger nâng tay còn lại lên, trên ngón tay hắn chính là khẩu súng tinh xảo của Rolin, trong nháy mắt, Feldt liền buông hắn rồi lùi ra xa.

Chỉ trong tíc tắc, Roger đã chạy tới đập tan cửa sổ, họng súng ngắm vào nền nhà sát cạnh Feldt đang đứng đối diện, mà dưới lẫu đã tụ tập một dàn xe cảnh đã đến sau khi nghe tin, một vài cảnh sát đã móc súng lục ra chỉa thẳng lên trên như đang tự hỏi chuyện gì đã xảy ra. Khóe miệng Roger thoáng hiện lên một chút bực bội, tay phải đẩy mạnh, một phần ba bức tường cứ thế mà rơi xuống, đập lên một xe cảnh sát, tiếng nổ hòa lẫn với tiếng còi báo động hỗn tạp, mà mấy vị cảnh sát kia tựa hồ cũng hiểu rõ sự nguy hiểm, nhao nhao lui về dãy phố phía sau.

"Gây ra tiếng động lớn như vậy, cảnh sát không đến mới là lạ!" Rolin buông Shade ra, vòng qua đống gạch đá vỡ vụn tới bên cửa sổ, "Tôi là đặc vụ FBI, Rolin D! Tôi đang cùng cộng sự phá một vụ liên hoàn án! Mong cảnh sát địa phương hỗ trợ di tản người dân quanh đây!"

Đám cảnh sát đối diện cuối cùng cũng "hiểu được" đang diễn ra chuyện gì, cực kỳ tích cực di tản người dân thoát hiểm.

Mà Feldt lại lẳng lặng nhìn chăm chú vào Roger trên bệ cửa sổ, đối phương có chút tự đắc.

"Gặp lại sau! Đặc vụ quỷ hút máu!" Roger bóp cò súng, tiếng đạn bạc bắn ra trong tai Feldt đặc biệt rõ ràng.

Không suy nghĩ nhiều, Feldt nhanh chóng tránh đi. Nhưng thật ngoài ý muốn, viên đạn không bay ra khỏi nòng súng, mà Roger lại cứng đờ, đồng tử lập tức khuếch trương, có vật gì đó từ cánh tay cầm súng của hắn bắn ra, đâm xuyên vào ***g ngực hắn.

Ngón trỏ hắn run rẩy, khẩu súng tuột ra, rơi xuống.

Dưới lầu Rolin ngẩng đầu, khóe miệng dương nhẹ, đưa tay tiếp lấy khẩu súng, xoay nó một vòng quanh ngón giữa, rồi lưu loát nhét vào túi áo.

"Rốt cuộc…. là sao vậy…" Shade tựa hồ đã lấy lại phản ứng, lao ra khỏi căn phòng, chạy theo cầu thang an toàn vào phòng mình, "Roger!"

Roger ôm ngực, máu theo khe hở giữa những ngón tay tràn ra, hắn khó có thể tin được, xuyên qua ngực mình không phải đạn bạc… nhưng ngoại trừ đạn bạc thì còn cái gì có thể ngăn năng lực tự khép lại của mình?

"Là tia tử ngoại." Rolin nói to với lỗ hổng trên đỉnh đầu, "Cây súng này được thiết kế hai lần chốt, nếu không làm đúng, đạn bạc sẽ không được bắn ra, ngược lại chốt an toàn của tia tử ngoại sẽ tự động khởi động."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!