Chương 19: (Vô Đề)

"Đặc vụ FBI?" Shade ngẩn người, tựa hồ không thể tin được người đàn ông trước mắt bất kể về ngoại hình hay khí chất đều khiến người thán phục này… cũng chỉ là một đặc vụ?

"Đúng, tôi cùng tiến sĩ D phụ trách vụ liên hoàn án kia, xin hỏi ngài có đầu mối muốn cung cấp sao?"

Shade cố gắng thoát khỏi sự chế trụ của đối phương, nhưng lại không nghĩ đến đặc vụ luôn mỉm cười này khí lực kinh người, "Tôi không có gì để nói với anh."

"Vậy cũng tốt, hiện tại tôi có chuyện muốn hỏi cậu."

Trong khắc đó, Shade cảm giác ánh mắt mình bị hút vào trong ánh mắt đối phương, toàn bộ suy nghĩ tự do bay ra khỏi đại não.

"Cậu có đang qua lại với Annie Beck?"

"Không có."

Rolin khoanh tay ở một bên nhìn, "Hỏi hắn ngày hôm qua có tới nhà của Annie không."

Feldt cười cười, "Như vậy hôm qua cậu có tới nhà của Annie không, còn nói muốn mời cô ấy đi tham dự "party nửa đêm"?"

"Không có."

Thở dài một tiếng, Rolin có chút bất đắc dĩ. Không một người bình thường nào lại có khả năng nói dối dưới sự khống chế thần kinh của Feldt, điều này cũng có nghĩa mấy vụ mưu sát này thật không phải do Shade làm, nhưng tại sao hai nhân chứng đều chứng minh nạn nhân đều có quan hệ với Shade chứ?

"Vấn đề cuối cùng, cậu có phải muốn hôn tiến sĩ D?" Feldt khóe miệng thoáng hiện lên mạt cười xấu xa, Rolin thì trừng to mắt nhìn người cộng sự của mình.

"Chết tiệt! Anh hỏi cái gì vậy!"

"Muốn." Câu trả lời của Shade làm Rolin lấy tay che khuất hai mắt mình.

"Dừng ngay!" Rolin đưa tay đẩy Feldt, đối phương lại dễ dàng bắt được đầu ngón tay anh, cười xấu xa tiếp tục hỏi vấn đề vừa rồi.

"Cậu có phải muốn ôm tiến sĩ D, vuốt ve cơ thể hắn?" Nụ cười Feldt càng thêm mờ ám.

"Này!" Rolin tức giận xù lông.

"Muốn." Đồng tử Shade dại ra như trước.

"Cậu có phải muốn cùng hắn lên giường?" Khi hỏi vấn đề này, ngay cả ánh mắt Feldt cũng đều cười thành hai mảnh trăng khuyết. Rolin chỉ cảm thấy quẫn vô cùng, vươn tay kia muốn bị miệng Feldt, nhưng trong tíc tắc ấy, lại cảm giác được đầu lưới ướt át lạnh lẽo của đối phương cứ như vậy công khai lướt qua khe hở ngón tay mình.

"Muốn."

Câu trả lời này làm Rolin suýt sụp đổ.

Feldt buông Rolin ra, lui về sau mấy bước. Tiến sĩ D ngược lại tiến lên trước, loạng choạng nắm bả vai Shade lớn tiếng nói. "Anh phát điên à? Có biết mình đang nói gì không? Con mẹ nó anh dám nghĩ muốn làm chuyện đó với tôi sao?"

Feldt buồn cười kéo Rolin lại, lôi anh lên lầu.

"Vừa rồi nhất định là anh ngầm ra hiệu cho Shade! Nhất định là anh để cho hắn nói như vậy!"

"Được rồi, được rồi, nếu tôi thừa nhận có thể làm cậu thoải mái hơn, vậy thì cứ như vậy đi." Feldt đi đến bên cửa sổ hành lang, bỗng nhiên nhớ tới gì đó, thò tay ra ngoài cửa sổ, búng một cái, Shade đang đứng dưới lầu rốt cuộc cũng tỉnh lại, ngơ ngác nhìn cánh cửa không rõ đã xảy ra chuyện gì.

"Anh nghe kỹ cho tôi! Lần sau còn chơi trò này nữa thì đừng trách tôi không khách khí!" Rolin một bên mở cửa phòng thí nghiệm một bên thấp giọng cảnh cáo Feldt phía sau.

"Điều đó không quan trọng, ít nhất tôi cũng hỏi ra đáp án cậu muốn biết, Shade thực sự không có quan hệ thân mật với nạn nhân." Feldt cười nói, "Bất quá nếu hắn thích đàn ông, vậy không loại trừ nạn nhân thứ hai – phụ tá Al Garner cũng bị đồn đại có quan hệ với hắn."

Rolin đi tới trước máy vi tính, vắt áo khoác lên lưng ghế, ngón tay lại vô thức mân mê môi dưới của mình, "Khoan đã, chúng ta trái lại chưa nghĩ tới… Shade đúng là không có quan hệ với nạn nhân, mà là nạn nhân hâm mộ Shade?"

Feldt cười mà không đáp, chỉ vươn tay ra, ôm lấy những ngón tay Rolin đang đặt trên môi dưới, "Đừng dùng sức mân mê, sẽ bị rách đó."

Có lẽ là do đèn trong phòng thí nghiệm không đủ sáng, cũng có lẽ là do thanh âm của Feldt quá ôn nhu, Rolin cảm giác trong giây phút ấy tim mình tựa hồ ngừng đập, hơi thở dốc vì kinh ngạc, anh vội vàng rút tay về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!