Rolin quay qua Feldt, đối phương vẫn đang nhìn chằm chằm màn hình máy tính, "Tôi mới không cần anh bảo vệ."
"Nga? Vậy cậu nên nhanh nhanh cải tiến thuốc của cậu đi. Chỉ có thể duy trì năng lực quỷ hút máu trong năm phút thì vô dụng."
Rolin cũng không phản bác, vì biết rõ Feldt nói đúng.
Lúc này, cửa phòng thí nghiệm mở ra, tiếng giày cao gót "cộp cộp" của Melanie làm bầu không khí xấu hổ trong phòng nháy máy tan thành mây khói.
"Melanie? Không phải tôi đã nói cô nên ở nhà nghỉ ngơi rồi sao?" Rolin từ trên ghế đứng dậy, nhìn chiếc cổ quấn băng vải của đối phương, sắc mặt cô vẫn có chút tái nhợt như trước.
"Tôi đâu có đến để làm việc. Nghe nói tiến sĩ đã nhận nuôi Mike nên tôi tới để xem cậu bé!"
"Hả?"
"Không phải tiến sĩ anh đã nói sao? Mike là con trai của tôi và anh, thật vất vả con trai cưng mới trở về, thân là mẹ nó sao tôi có thể vắng mặt chứ?"
Rolin thở dài một hơi, "Melanie, cô đối với tiểu quỷ kia còn tốt hơn đối với tôi!."
Ngay lúc đó, chuông điện thoại reo lên, trong điện thoại truyền đến giọng nói của Lena.
"Thật xin lỗi, tiến sĩ… Tôi nghĩ anh vừa kết thúc một vụ án dài, muốn được nghỉ ngơi thật tốt…"
"Sao vậy, Lena?"
"Có một vụ án mới tương đối hóc búa."
"Hóc búa…" Rolin khẽ hừ một tiếng, "Hiện đang là buổi sáng, nếu phải đi quan sát hiện trường thì cũng chỉ có mình tôi đi."
"Ân… Anh có thể mang theo nghiên cứu sinh của mình, chúng ta cần thu thập một vài mẫu vật."
"Được rồi, không thành vấn đề."
"Nhân tiện… Hi vọng anh mang theo người đủ… gan dạ."
Nhíu mày, Rolin không khỏi buồn cười nói: "Ý cô là hi vọng hắn cường tráng như vận động viên?" (ý Lena muốn nói là = gan dạ nhưng Rolin lại nghe ra = cường tráng =.=")
"Anh đến rồi sẽ biết."
Cúp máy, Rolin bấm số gọi Albert. "Hắc, mang theo dụng cụ đến phòng thí nghiệm, chúng ta cùng đến hiện trượng gây án."
Cậu nghiên cứu sinh luôn muốn được ra hiện trường vụ án thi triển tài năng nghe được tin này, vẻ mệt mỏi sau một đêm mất ngủ cũng vì vậy mà lập tức bay mất.
Ngoài dự đoán, trong vòng 20 phút Albert đã có mặt ở phòng thí nghiệm.
"Uy, nếu không phải tôi đang bị thương…" Melanie sờ sờ cổ mình, "Công việc bên ngoài cũng không tới phiên cậu."
Albert ngây ngốc cười, trái lại Rolin mang theo nụ cười xấu xa bước ra cửa.
"Hắc, Rolin" giọng nói nhẹ nhàng trầm bổng độc quyền của Feldt vang lên trong phòng thí nghiệm.
"Cái gì?" Tiến sĩ D có chút khó chịu quay đầu lại, cằm như cũ hơi hất lên, cổ và cằm hình thành góc độ mang một loại mỹ cảm ngoài ý muốn.
"Khi thu thập mẫu vật nhớ tỉ mỉ một chút, nói không chừng tôi có thể nhìn ra đặc thù của hung thủ."
"Biết rồi, ngày nào đó tôi sẽ thiết kế ra thiết bị tinh vi hơn cái năng lực cảm ứng của anh!" Rolin tay đút túi quần, tay quệt miệng đi ra ngoài.
Albert cứ vậy theo Rolin đi tới nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô Wasington.
Xung quanh là nhân viên FBI, nhưng không có đặc vụ nào là Huyết tộc – đó là đượng nhiên, giữa ban ngày ban mặt ai mà tự nguyện ra ngoài làm pháo xì chứ. Một đặc vụ từ trong đi ra, chào hỏi Rolin.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!