Đêm hôm đó, trên máy bay…
Tôi cuộn tròn cơ thể vào trong chăn, chỉ để lộ ra khuôn mặt, mệt mỏi buồn ngủ…
Mệt à? Joey khẽ hỏi tôi. Cậu ta tóc đen, mắt xanh, da trắng, tiếng Trung của cậu ấy cũng khá dễ nghe.
Tôi gật đầu, cậu ta giúp tôi chỉnh lại chiếc chăn, sau đó yêu cầu cô tiếp viên đưa tới một chén trà nóng cho tôi.
Tôi nhận lấy chén trà, đầu tiên xoa xoa bàn tay vào chén, thật ấm áp, sau đó mới từ từ uống từng ngụm. Thực ra tôi rất chú trọng hương vị của trà, trên máy bay tất nhiên không thể có loại trà hảo hạng nhưng dù sao nó cũng khiến cả cơ thể tôi ấm hơn, đầu óc cũng thoải mái hơn chút.
Joey vẫn nhìn tôi, chờ tôi uống xong, cậu nhận lấy cái chén rồi đưa
cho tiếp viên, đem một chiếc khăn mặt ấm đến cho tôi. Cậu ta thực sự rất chu đáo.
"Cám ơn, để tự tôi làm." Tôi quyết định đón lấy chiếc khăn trên tay
cậu, nhưng cậu ta cũng chẳng phản ứng gì vẫn cứ nhìn tôi như vậy.
Tôi thở dài một hơi, ngoan ngoãn để cậu lau mặt cho tôi, lúc tên nhóc này nổi máu bướng bỉnh thì không ai địch nổi.
"Cô bé, cháu thật là may mắn. Có bạn trai vừa đẹp lại vừa chiều chuộng cháu." Bác gái ngồi cạnh cười nói như vậy.
Tôi nghe xong chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhàn nhạt, vẻ mặt… có chút bất đắc dĩ.
Bạn trai? Cậu ta còn kém tôi năm tuổi đó, nhìn chúng tôi có chỗ nào giống bạn trai bạn gái à?
Tôi cũng biết, là vì thái độ của Joey khi đối xử với tôi khiến người
khác phải mơ màng. Thực ra, trước kia tôi vẫn luôn chăm sóc cậu, nhưng
không biết tại sao, từ sau khi lớn lên, cậu ta không cho tôi quản mình
nữa, đổi lại cậu ta còn chăm sóc cả tôi.
Nói thật, tình trạng này của chúng tôi khiến tôi vẫn không thấy quen cho lắm.
Bởi vì cậu ta ở trong mắt tôi vẫn chỉ là một cậu nhóc, cho dù bây giờ cậu ta đã cao hơn tôi rất nhiều…
Nhớ lại lần đầu tiên tôi gặp cậu ta là ở trên một con phố đen của Rome. Lúc ấy, cậu ta mới 13 tuổi.
Lúc tôi nhìn thấy cậu ta, cậu đang bị mấy tên du côn ấn mặt xuống đường…
Tôi biết, đám du côn này đang bắt nạt cậu. Ở đây những người không có nặng lực tự bảo vệ mình thì phải chấp nhận bị người ta ăn hiếp, bắt
nạt.
Chuyện này ở nơi đây hàng ngày phải xảy ra tới mấy chục lần. Cho
nên, tôi quyết định mặc kệ.
Nhưng đúng lúc tôi định bỏ đi, tôi đột nhiên nhìn thấy nhãn cầu xanh
lam lạnh băng của cậu ta nhưng lúc đó thực sự nó rất trong sáng. Cậu chỉ nhìn tôi chăm chăm như vậy, thứ mà ánh mắt phản chiếu không phải là
loại cầu xin hèn mọn mà là lạnh lùng và quật cường.
Một cậu bé sao lại có thể có ánh mắt đó? Tôi bị mê hoặc…
Sau đó, tôi cắt đứt cổ họng của tên du côn đang đè lên người cậu ta, máu của hắn phun cả lên mặt cậu…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!