Về phòng, tôi không bật đèn, cởi áo khoác ra thuận tay ném lên sofa,
sau đó nặng nề ngã cả người lên sofa… Dựa lưng vào thành ghế, xoa xoa
thái dương đau nhức, tôi thở dài một hơi thật sâu, sau đó nói với căn
phòng tối mịt
"Ra đi, tôi biết cậu đã về…"
Trong căn phòng tối om, Joey bước lên vệt ánh sáng phản chiếu từ mặt
trăng mờ mịt dưới sàn nhà im hơi lặng tiếng bước ra, nó trong bóng tối,
mơ hồ không rõ chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt màu lam chiếu lên một tia
sáng lạnh lùng…
"Sao chị biết em đã về rồi…"
"Tôi biết cậu sẽ về đây tìm tôi… Joey, cậu khiến tôi rất thất vọng"
Tôi đứng lên, chầm chậm bước về phía nó…
Nó không động đậy chỉ đứng yên đó nhìn tôi, sau đó cười lạnh
"Tôi khiến chị thất vọng? Cho nên sao, hôm nay chị tới giết tôi à?"
Tôi nhìn nó một cái, bình thản nói
"Tôi phải cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng…"
Mắt nó tối sầm lại, còn chưa chờ tôi tới gần đã rướn người lên phía
trước, nắm chặt lấy bờ vai tôi trước, lòng tôi sợ hãi, muốn giơ tay đánh trả lại bị nó tóm chặt lấy, xoay người ép chặt tôi lên bức tường…
Tôi sợ hãi, Joey, không ngờ tốc độ của nó lại nhanh đến thế, sức của
nó lại mạnh mẽ đến thế, điều này trăm triệu lần tôi không ngờ tới…
Buông tay… Tôi thấp giọng nói
Người phía sau cười lạnh, rướn người lại gần hơi, hơi thở nóng ấm
thổi lên cổ tôi, cúi đầu đùa cợt bên tai
"Chị đang ra lệnh cho tôi, hay là cầu xin tôi đây?"
Tôi khẽ thở dài, Joey, đừng như vậy…
"Vậy tôi phải thế nào, chị nói tôi biết đi!" Người phía sau gầm nhẹ
một tiếng, lực trên tay đột ngột tăng thêm, xương cổ tay bị hắn nắm chặt đau đến sắp nứt ra…
"Tôi biết, người anh tốt của chị muốn chị tới giết tôi…Được tôi đưa chị mạng của tôi! Có điều trước đó, chị phải làm tôi thỏa mãn…" Nụ hôn
nóng bỏng dán da thịt trên cổ tôi, dọc theo bờ vai dùng lực mút vào,
những nơi bị nó hôn qua ê ẩm đau nhức…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!