Chương 20: (Vô Đề)

Kết cục tàn sát Ánh mắt Nhược Băng tối sầm lại:

"Em không nên làm vậy, thực sự muốn dùng bản thân mình để đổi cô ấy về sao?"

"Anh có biện pháp gì tốt hơn à?"

Tôi cười nhìn anh

"Ngưng Tịch, nếu không được thì bỏ đi. Lúc bọn anh gia nhập Xích Vũ đã biết trước sớm muộn gì cũng có một ngày như thế, mọi người hiểu cho em mà……"

Tôi lắc đầu,

"nhưng điều đó chưa thể xảy ra lúc này, chỉ cần em còn có thể thì nhất định sẽ bảo vệ mọi người cẩn thận, đây là lời hứa lúc đầu của em với các anh. Yên tâm đi, đối phương làm nhiều chuyện như vậy đơn giản chỉ là muốn bắt em đi thôi, chúng sẽ không giết em đâu"

"Ừ, thực sự hắn sẽ không giết em đâu, hắn chỉ khiến em…… sống không bằng chết mà thôi. nếu thủ lĩnh của đối phương thực sự là Hoàn Tư dạ, hắn sẽ đối xử với em thế nào, em đã nghĩ tới chưa?"

Đinh Chiếc đồng hồ kiểu cổ nằm trong góc phòng vang lên, tiêng vang nặng nề mà đơn điệu, năm giờ đúng, chỉ còn có vài tiếng nữa……" Nhược

Băng, em không còn thời gian nghĩ ngợi nhiều nữa cũng không còn thời

gian lo lắng cho chính mình, mạng của Nguyễn Linh đang nằm trên người

em, còn mạng của Nguyên Húc và Đằng Tuấn…… em giao lại cho anh, đừng trì hoãn nữa, nếu không thực sự sẽ chẳng có biện pháp nào có thể xoay trời

chuyển đất đâu.

Yên tâm, em sẽ hành sự theo hoàn cảnh mà.

"Anh nhìn tôi, lắc đầu"Hành sự theo hoàn cảnh? Em ngoài miệng thì nói

vậy, sau cùng chắc chắn sẽ dùng tính mạng mình để đổi. Anh không đi, bây giờ chỉ anh mới có thể giúp em!Tôi nhíu màyNhược Băng, anh đang kháng lệnh đấy!Chờ sau khi cứu được Nguyễn Linh về, anh sẽ đích thân đến Hình đường chịu phạt!Tôi thở dàiBỏ đi, anh ở lại đây. Em sẽ phái tổ Tấn lôi đưa họ đi.

"Máy bay đã mang Nguyên Húc và Đằng Tuấn đi rồi, ở đây chỉ còn lại tôi, Nhược Băng và khoảng mười người trong tổ"Tấn lôi. Chỉ còn hai tiếng nữa thôi, hay là chúng ta làm gì đó đi……

"Tôi cười nói với Nhược Băng …… Nghe xong kế hoạch của tôi, Nhược Băng nhíu hàng mày xinh đẹp:"Anh cứ có một ý nghĩ em đang đưa dê vào miẹng cọp thì phải?Tôi mỉm cười Vậy còn phải xem chúng có nuốt trôi được không……"

Một mình tôi đi tới giáo đường ở vùng ngoại ô phía tây, giáo đường

này nằm sát trên đường ranh giới với nội thành, bị bỏ hoang từ lâu bốn

phía đều rất hoang vắng, không có người ở……

Tôi đẩy cánh cửa của giáo đường ra, cánh cửa nặng nề trải qua bao năm phong ba bão táp đã trở thành một đống sắt vụn, tạo ra tiếng kêu điếc

tai……

Bóng đêm bên ngoài dày đặc, bên trong đèn đuốc sáng trưng.

Đứng từ cánh cửa liếc mắt nhìn bốn phía, mỗi ngõ ngách ngoằn ngoèo

trong giáo đường đều được đốt những ngọn nến màu trắng, dường như tại

đây một vài phút nữa không phải sẽ xảy ra trận chiến báo thù của các

băng đảng xã hội đen, mà là thánh lễ Misa của giáo đường vậy……

Ánh nến vụt sáng mạnh hơn, nơi này ngoài bầu không khí nặng nề và tĩnh mịch ra còn có một chút kì quặc……

Đang có một người bị trói trên cây thánh giá trong đại sảnh của giáo

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!