Tà dương như máu, thần bí đến kì lạ…
Một người cô đơn ngồi trên ghế dựa bằng da màu đen, xuyên
qua cửa sổ sát đất rộng lớn nhìn ánh tà dương đỏ như máu…
Ánh mặt trời hoàng hôn chiếu lên người hắn, mái tóc đen tuyền
bị nhuộm lên một lớp vàng nhạt.
Hắn im lặng ngồi yên ở đó, ngồi dưới ánh nắng mặt trời ấm
áp, dáng vẻ tuấn lãng, độc nhất vô nhị…
Haiz, hắn nhìm ngắm hoàng hôn nặng nề thở dài, xung quanh rất
ấm áp nhưng vẻ âm trầm trong đáy mắt còn tăm tối hơi cả bóng đêm…
Minh chủ? Người đứng cạnh do dự mở miệng.
Hắn vẫn không phản ứng lại, vẫn chỉ phóng tầm mắt nhìn ngắm
ánh hoàng hôn ở phía chân trời xa, mãi cho đến khi mặt trời hoàn toàn lặn dưới
đường chân trời.
Nói đi. Rất lâu sau hắn mới mở miệng.
"Tất cả đều được chuẩn bị rất tốt rồi, ngày mai chúng ta mới hành động sao?"
Cúi đầu suy nghĩ một lúc, hắn hỏi:
"Chắc chắn không có chút sơ hở nào chứ?"
Vâng Người bên cạnh nói rất chắc chắn
"Ngày mai bắt đầu hành động!"
"Vâng, thuộc hạ lập tức đi xử lý!"
Na la Hắn gọi cô lại
"Nói với họ, phải cẩn thận một chút, cô ta rất thông mình, ngàn vạn lần đừng để cô ta nắm được sơ hở của chúng ta. Nếu không một người cũng đừng mong còn sống mà trở về!"
Cô hơi chấn động một chút, lập tức lễ độ cung kính nói:
"Vâng, thuộc hạ biết rồi."
Cô quay người lại nhìn hắn, cả người hắn đã hoàn toàn nhập
vào màn đêm đen kịt, trong đêm tối, hơi thở lạnh lẽo khiến vẻ âm trầm vốn có của
hắn càng nồng đậm hơn…
Cô yên lặng lắc đầu, cô biết hắn lại đang nhớ người đó. Mỗi
lần nhìn thấy cảnh này, cô đều cảm thấy… hắn thật cô đơn.
Haiz, thở dài một hơi, cố gắng bỏ qua nỗi đau đớn giằng xé
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!