"Tĩnh Ảnh, tôi còn tưởng cậu đã bốc hơi khỏi thế giới này rồi
chứ!" Tôi ngồi trên ghế dựa ở thư phòng, bận rộn nhưng vẫnn ung dung nhìn người
đang đứng ở phía đối diện, vẻ mặt hắn mang vẻ vô cùng ân hận.
"Xin lỗi, Đường chủ Ngưng Tịch, đã làm cho cô gặp phiền phức
rồi." Tôi mỉm cười, "Không cần phải nói xin lỗi với tôi… Mấy câu đó giữ lại nói
với đám người trong Hình đường đi (Hình đường: có thể hiểu là tòa án của Xích
Vũ). Là tôi nói dối Lưu Phong rằng sẽ để cậu đi, thực ra… tôi căn bản đã quyết
định không giúp cậu, chút nữa, tôi sẽ giao cậu cho đám người bên Hình đường."
Lưu Phong là biệt hiệu của Nguyên Húc, bốn người bọn họ
không cần thiết phải nói tên thật với những người không thuộc Ảnh Đường.
Tôi vốn chỉ định dọa hắn chút thôi, ai ngờ tên này lại tin lời
tôi, ngay cả lông mày cũng không nhíu chút nào, "Không sao. Lần này tôi về đây
là để chịu tội, quy tắc của Xích Vũ tôi hiểu rõ, tôi đã quyết sẽ không để liên
lụy tới bất kì ai."
Tôi cười, con người này rất có trách nhiệm, không uổng công
Nguyên Huc làm nhiều việc như thế vì hắn…
"Cậu có thể lựa chọn ở lại. Những việc giao cho cậu, cậu đều
làm rất tốt, mấy cuộc giao dịch buôn bán vũ khí cũng làm rất tốt, năng lực của
cậu mọi người đều hiểu rõ, vì sao lại khăng khăng kiên quyết phải rời đi?"
"Đường chủ Ngưng Tịch, ý tốt của cô tôi xin nhận trong lòng.
Nhưng tôi nhất định phải rời khỏi đây. Bởi vì, cô ấy không thích việc chém giết."
Lúc nói đến hai từ "cô ấy", có một tia sáng vô cùng dịu dàng
hiện lên từ đáy mắt hắn. Tôi lắc lắc đầu, đúng là nhi nữ tình trường, anh hùng
lập tức khí đoản.
"Tìm được cô ấy rồi sao?".
"Đúng"
"Tại sao không đưa cô ấy về đây?" Thực sự tôi cảm thấy rất hứng
thú với cô gái này.
Tuy cô ấy lấy đi của tôi một vị đại tướng nhưng cũng giúp
tôi lấy được địa bàn của Lôi thị. Tôi đang cố nghĩ xem một cô gái có thể khiến
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!