Chương 5: (Vô Đề)

Anh ta như vậy mà có lương thực dữ trự!! Mắt Hạ Sở cũng tái lại 

Bệnh thần giao cách cảm đâu ra chứ 

Người này lại không nhìn cô một cái, cầm mì gói chân dài bước đi, tự ý vào phòng giải khát 

Hạ Sở chỉ có thể đứng yên một chỗ... Thật ra thì cô nên đi, cũng là người đói bụng làm thêm giờ, người ta có ăn cô phải hít thở, thật là thảm bại 

Có thể tưởng tượng ra muốn đi về nhà ra cùng với bụng đói, cô không khống chế mà liếc về hướng ngăn kéo đang được mở ra kia 

Bên trong loáng thoáng tựa hồ còn một bịch mì gói nữa 

Hương gì cô không biết, nhưng khẳng định có thể lấp no bụng 

Trước kia Hạ Sở đặc biệt sợ đói, có điều bởi vì muốn gương mặt ngày càng mượt mà, cô mạnh mã là chịu đựng ăn ít lại. Hôm nay lại không cố kỵ, cô gầy giống như cây trúc vậy, ăn một hộp mì gói thì có là gì ?? Giờ cho cô một phần gà rán cũng không sợ hãi 

Đói đói đói, sau khi ngửi được mùi hương của mì gói, cô lại là đói bụng mà không thể di chuyển chân 

Từ phòng giải khát đi ra, thấy Hạ Sở còn đứng nơi đó, đàn ông nhíu mày, hơi có chút kinh ngạc, anh tựa hồ cho là cô sớm phải đi rồi 

Hạ Sở cũng muốn đi, nhưng chân cô đã bị bụng chi phối, không nghe đầu óc sai sử 

Lại "Ực" vang lên, đến từ bụng của Hạ Sở 

Hạ Sở lúng túng muốn tìm một cái lỗ để chui vào 

Đàn ông khẽ giật mình, anh nhìn chằm chằm vào Hạ Sở một hồi sau mới mở miệng hỏi "Muốn ăn sao??"

Hạ Sở cảm thấy rất đói, nhưng chữ ăn đã ở bên miệng, bởi vì quá xấu hổ cho nên liền không để nó phóng ra ngoài 

Mặc dù đói như điên, nhưng Hạ Sở nháy bén trong giọng nói của đàn ông này có sự chậm chọc

- không chỉ như vậy, tựa hồ còn có chút khiêu khích, thật giống như nhận định cô sẽ không ăn 

Thấy cô không lên tiếng, đàn ông nhíu mi, cười lạnh một tiếng sau đó lại ngồi lên ghế "Ở chỗ này tôi chỉ có cái này, có muốn ăn hay không??"

Tôi đây còn không có cái gì nữa đây 

Hạ Sở trong lòng thầm than một cái, tính không chịu thua nỗi dậy, cô muốn cho đàn ông xấu tính này thất vọng

- cho là cô sẽ không ăn, vậy cô càng muốn ăn cho anh ta nhìn 

Hạ Sở tiến tới, lấy mì gói nói "Mượn một cái, lần sau sẽ trả"

Nói xong Hạ Sở liền vòng qua anh vọt vào phòng giải khát 

Cô đi quá nhanh, đến nỗi cũng không thấy ánh mắt kinh ngạc của đàn ông 

Hạ Sở xé nắp trên của mì gói, mới cảm thấy mình làm chuyện này quá xúc động 

Vào đêm khuya thế này, tòa nhà trống rỗng, đàn ông xa lạ, bởi vì giân mà cô liền cướp mì gói của anh ta, ừ... sẽ không xảy ra chuyện gì chứ 

Sau đó cô liền nhanh chóng thay đổi suy nghĩ, nơi này là công ty của bọn họ, cô cùng đàn ông kia cũng coi là đồng nghiệp, "Bạn học cùng lớp" mượn một chén mì gói cũng không quá đáng chứ ?? Chỉ là mong bạn học kia của cô lòng dạ như đàn bà đến nỗi một chén mì gói cũng so đo chứ 

Sau khi bỏ nước vào tô mì gói, Hạ Sở cũng không đi ra phòng giải khát. Cô ở trong này ngồi xuống, nhẫn nại đợi năm phút, liền cảm thấy đây là tô mì ngon nhất trong cả đời cô từng ăn 

Cô thường ngày ăn cơm rất chậm, lần này ăn như hổ báo, hận không thể uống hết cả nước dùng vào bụng 

Cực đói, nên ăn cái gì đều cảm thấy ngon miệng cả 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!