Chương 39: Trụ cột tinh thần

Dựa theo câu của Giang Hành Mặc, Hạ Sở liền thay tên họ của chính mình vào...

"Ly hôn, phá đổ Hạ Sở, thu mua cổ phần của cô, Giang Hành Mặc tự mình làm."

Hạ Sở: ... Cô mới không thèm giống cái tên tra nam nam Vương Thụy Hâm kia! Thay tên cũng không nên thay như vậy a!

Giang Hành Mặc lại nói:

"Em yên tâm, chuyện này anh sẽ giúp em xử lý tốt."

Hạ Sở cũng không yên lòng, cô cẩn thận hỏi:

"Muốn làm sao phá đổ Vương Thụy Hâm?"

Cô bổ sung nói,

"Tôi chỉ lo lắng ảnh hưởng đến tình hình công ty."

Tình hình chính là Vương Thụy Hâm đăng kí chủ quyền doanh nghiệp nhân phẩm xí nghiệp E đã tao thế xưng danh là vi muốn hướng bà xã tỏ tình nên đặt tên là Luyến Tinh, càng ám chỉ rằng anh ta cùng Cao Tình tình cảm lưu luyến.

Bây giờ nghe hắn lật lọng khoái thoát nhìn cái tên này lại cảm thấy rất buồn nôn.

Sợ rằng chỉ là lấy từ luyến tiếc, còn tình cảm, chỉ sợ là muốn cùng các mối quan hệ luyến tiếc tình cảm.

Hạ Sở lo lắng không hề vô lý, cô muốn thu mua cổ phần của anh ta để Cao Tình một mình quản lý, liền không có ảnh hưởng đến công ty, nhất là loại công ty nhân phẩm E như vậy, chỉ là tương đối chú trọng hình tượng, nếu làm hỏng bét sẽ làm khách hàng do dự, gây ảnh hưởng đến chất lượng tiêu thụ.

Ai cũng cũng không ngờ duy trì kinh doanh nhân phẩm E sẽ tùy thời xảy ra chút chuyện riêng trong công ty.

Nhưng nếu không gây ảnh hưởng đến công ty, làm sao có thể lật đổ Vương Thụy Hâm? Anh ta sẽ đời nào chịu buông tha cổ phần trong tay?

Vấn đề này tựa hồ rất khó giải quyết.

Cô nếu có thể nghĩ đến, Giang Hành mặc đã sớm mang tâm lý nắm chắc.

Kỳ thật anh rất ít vì người khác đưa ra giải thích, bởi vì anh quan niệm một câu: Không giải thích liền không hiểu sự tình, liền giải thích thế nào cũng sẽ không hiểu.

Lời này là từ một tác phẩm văn học, tác giả là người Nhật Bản, câu nói này lúc ấy là Hạ Sở hướng anh nói.

Đang xác thực câu nói này, Giang Hành Mặc đã sớm suy xét: Nếu muốn hiểu liền tự nhiên hiểu, không hiểu thì có giải thích vô số lần cũng đều là lãng phí thời gian, giữa người với người tự cổ chí kim vẫn có biết bao nhiêu bức tường dày đặc được dựng lên.

Cũng không biết là bao giờ, có lẽ là sau khi làm xong một hạng mục bị chậm tiến độ, anh lười biếng tắm nắng, hạ Sở ngồi bên cạnh anh, ôm một cuốn sách dày cộm, nhắc đến đâu nói này.

Giang Hành Mặc híp mắt nói:

"Nói rất đúng, đồ đần vĩnh viễn là đồ đần."

Mới không đúng. Hạ Sở phản bác,

"Lão sư bên thôn giải thích ý tứ câu này không hề giống anh."

"Nơi nào không giống?" Giang Hành Mặc đem khối rubik trong ta ném cho cô,

"Khôi phục tình trạng cũ của nói."

Cái này là khối rubik ba mặt, làm sao có thể nói phục hồi là phục hồi như cũ!

Hạ Sở ném khối rubik trả về cho anh:

"Em không giải được rubik, nhưng mới không phải đồ đần."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!