Chương 35: Thôi miên

Đối với bác sĩ tâm lý, Hạ Sở thật sự rất kháng cự lại 

Bất kể có vấn đề hay không, sợ rằng đại số người đối với nơi này đều có cảm giác mâu thuẫn

Có bệnh nhưng vẫn cảm thấy mình không có bệnh, không có bệnh cảm thấy mình càng không có bệnh, điểm cực đoan hơn là sẽ cảm thấy mặc kệ mình đi vào rồi lại đi ra thế nào, ra cái liền sẽ có bệnh

Hạ Sở đương nhiên không có loại thành kiến này, nhưng đơn độc cùng một người xa lạ ở chung một phòng, khó tránh khỏi có chút khẩn trương 

Phòng khám được bố trí rất ấm áp, cửa sổ rộng lớn sát đất, rèm cửa màu vàng ấm được để sát một bên, tựa hồ bên ngoài có gió thổi qua, nó liền không tránh khỏi theo lắc lư một chút. Phòng không lớn, đồ vật lại không ít:

Sát tường là một tủ sách màu nâu nhạt, bày đầy sách, sách cũng không phải loại mới tinh, có cảm giác đã được đọc qua, mang cho người khác một loại yên ổn; trên bàn sách có máy tính, sách được mở ra, một quyển sổ màu đen ghi chép còn có bút mực đen, tất cả đều được bày ra rất tùy ý, giống như một chủ nhân thật sự đang hưởng thụ căn phòng yêu thích của mình

Nhìn thấy những thứ này, khẩn trương trong lòng Hạ Sở phai nhạt đi nhiều

Thảm lông dài có hình hai cây to lớn bên trên là ghế sa lon một người, màu xám nhạt, da ghế hơi nhíu, có nệm hình thuê hai đóa hoa

Dường như phát giác được tầm mắt của cô, Trương Quan Đình nói

"Là một vị khách hàng đưa cho tôi, em ấy tự tay làm"

Hạ Sở kinh ngạc nói Khéo tay thật ấy

"Đúng là không dễ dàng gì" Trương Quan Đình nói

"Em ấy mất cả hè để làm"

Hạ Sở sững sốt một chút

"Em ấy là học sinh sao ??"

Trương Quan Đình nói

"Vừa mới kết thúc kì thi đại học"

Đây đối với Hạ Sở mà nói, không thể nghi ngờ là một cái bắt đầu vô cùng tốt, cô bất tri bất giác liền cùng Trương Quan Đình hàn huyên

Cuộc sống cấp ba bận rộn đơn điệu, ở giữa học sinh chỉ có những phiền não nhỏ đơn giản, còn có áp lực thi đại học nghênh đón, suy nghĩ chỉ muốn thi đậu đại học mà mình khát khao, nghĩ rằng lúc đến gần trường thi sẽ kích động nhưng ngoài ý muốn lại rất bình tĩnh

Thẳng cho đến sau cùng thì đều kết thúc

Bất tri bất giác liền hàn huyên hồi lâu, Hạ Sở hoàn hồn rồi ngượng ngùng nói

"Tôi nói nhiều nhỉ, chậm trễ thời gian của anh rồi"

Sẽ không Trương Quan Đình nói Cứ thế này rất tốt

Anh ta nói như vậy, Hạ Sở ngược lại là hiểu ra, nguyên lai 'Trị liệu' đã sớm bắt đầu rồi

Mặc dù không nói vấn đề bị mất trí nhớ hay là đến từ mười năm trước, nhưng Trương Quan Đình thật sự gần như nắm được trạng thái của Hạ Sở

Hạ Sở nói

"Tôi cảm thấy tâm tình của tôi tốt vô cùng"

Trương Quan Đình nói

"Tâm tình không phải là tâm lý"

Hạ Sở nói

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!