Hạ Sở tỉnh táo lại. Giang Hàn Mặc là ai ?? Cũng chưa từng nghe qua cái tên này bao giờ
Thời thiếu niên miệng của Cao Tình cực kỳ sắc bén, mắng người tới nỗi không còn mặt mũi, cùng người hỗ trợ chưa từng thua trận, ở trường là một nhân vật nổi tiếng
Hôm nay đã lớn tuổi, công lực của cô cũng tăng, nhắc tới lại giọng sục sôi, khó thế bừng bừng, vài phút đem Giang Hàn Mặc là
"Tra, tra nam, là một tra tra tra nam" mà sỉ nhục
"Hắn ta trừ khuôn mặt, còn có điểm nào tốt?? Ích kỷ, tính tình kém, tính cách phách lối, làm việc kiêu ngạo kiêu căng, còn độc miệng, một ngày hắn đắc tội với người khác ba trăm sáu mươi lăm thiên lôi cũng trả không đủ"
Đây là người gì a... Hạ Sở không khỏi than thở : Nhìn Cao Tình để ý như vậy, chẳng lẽ Giang Hàn Mặc là bạn trai cô?? Suy nghĩ một chút bây giờ đã là mười năm sau, tâm tình của cô phức tạp
- có lẽ nào là chồng ??
Thật muốn mất mạng mà, đừng nói đến việc đến làm phụ dâu cho Cao Tình, ngay cả đám cưới của cô cũng bỏ lỡ
Hạ Sở đang suy nghĩ bậy bạ, Cao Tình nhưng lại đột nhiên im lặng, giống như một con chim cô đơn, ngừng ở trên nhánh cây, dùng thái độ giận dữ nhưng lại vô cùng tiếc hận khi nhìn một đồng bạn của mình đi mất
Tớ thật hối hận Cao Tình nói
"Năm đó tớ phải đánh cậu ngất đi, từ hôn lễ mà kéo rời khỏi đó"
Những lời này có lượng tin tức quá lớn, Hạ Sở có chút lờ mờ
Cao Tình thở dài nói
"Hạ Sở, đến như vậy, cậu còn chưa từ bỏ ý định sao??"
Lòng Hạ Sở lộp bộp một chút, Cao Tình lại dè dặt hỏi cô
"Cậu đối với Giang Hành Mặc, còn ôm hy vọng sao??"
Cô dùng âm thanh rất nhẹ, vang vọng cả phòng, thật giống như một trò chơi thu âm, nói rõ ràn nhưng lại tràn đầy cảm giác không chân thật
Hạ Sở cảm thấy hoang đường, cô suy nghĩ :
Nguyên lai là Giang Hàn Mặc là bạn trai cô sao?? Không đúng, là chồng
Chưa từ bỏ ý định ?? Ôm hy vọng ?? Hạ Sở không cảm giác chút nào, cô chỉ cảm giác trong ngực chỉ có trống trải, giống như bên ngoài trời trong yên bình, không có chút xíu khói mù cùng phiền não, giả bộ ở bên trong trái tim lại là sóng yên biển lặng, chỉ mơ hồ đối với bây giờ có chút tò mò và nhớ nhung người thân của mình
Hạ Sở còn chưa kịp lên tiếng, Cao Tình cho rằng cô đang ngầm thừa nhận, nhíu mày, có chút ảo não và tràn đầy đau lòng
"Cậu đi theo anh ta tám năm, một ngày một đêm vì anh ta mà liều mạng, sao anh ta có thể đối với cậu như vậy..."
Nói đến chỗ này, Cao Tình nói không được nữa.
Cô nhìn người trước mặt mình mà cảm thấy lòng như đao cắt, Hạ Sở là người trong cuộc không biết phải nên có tâm tình gì
Ai có thể tưởng tượng, bất quá chỉ mới trôi qua thời thiếu niên, Hạ Sở liền cố chấp như vậy
Kỳ thật thì Cao Tình đã rất lâu không thấy Hạ Sở, ít nhất là nửa năm. Chủ yếu là Hạ Sở quá bận rộn, lịch trình kín đến nỗi cô không thể nào đến thăm được.
Lần này Cao Tình có thể thấy cô, do là tối hôm qua Hạ Sở bỗng nhiên gọi điện thoại cho cô, hẹn cô cơm trưa ăn chung với nhau
Cao Tình nhìn Hạ Sở thân hình gầy gò, trong lòng không biết phải nói sao. Lúc Cao Tình vô tình thấy được ảnh tốt nghiệp hồi cấp ba, thấy được Hạ Sở mười tám tuổi mặc đồng phục học sinh, xấu hổ cười
Khi đó cô luôn chê Hạ Sở không biết ăn mặc cho thời trang, nói cô đi học giống mọt sách, không biết quý trọng thời gian hiện tại
Nhưng hôm nay cô lại càng không muốn nhìn thấy tin tức Hạ tổng gọn gành xinh đẹp, cô đẹp, mê người, có được địa vị và tài sản mà người thường không thể có, nhưng lại càng ngày càng xa lạ, càng ngày càng lạnh như băng, càng ngày càng không giống người
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!